Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ta chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhìn trăng rơi xuống trên vai mình.
Một nụ nhạt thoáng qua nơi khóe
kiếp này, vận mệnh do ta định đoạt.

“Chiến Thần cái tốt, chỉ có mắt là kém.”
“Nhị hoàng tử còn xác, mà Phượng đã vội tái giá. Loại nữ nhân như , sao có thể xứng đáng làm hiền thê?”
“Long Hậu phải nói rồi sao, Phượng là mệnh khắc phu đấy. Ta thật lo Chiến Thần nàng khắc chết mất.”

Ta ngồi trong điện, lắng nghe tiếng xì xào ngoài cửa sổ, khóe cong, nụ nửa như giễu cợt nửa như mỉa mai.
Quay đầu nhìn Long Tiêu, ta nhếch , trêu chọc:
“Danh tiếng một đời của Chiến Thần Long tộc, e rằng đã ta làm cho tiêu tan rồi.”

Long Tiêu nhíu mày, giọng nghiêm nghị:
“Không được nói bậy.”
“Phượng , cho ta nửa ngày — ta không để nàng nghe thêm sàm ngôn nữa.”

Ta thở dài:
“Thật ra ta mấy bận tâm.”
So với kiếp , ta đã chịu đủ khổ đau rồi —
khi ấy, ta vì Thương Huyền mà thủ tiết suốt nhiều năm, chịu đủ nhục nhã, cuối còn hắn vu oan, đem ra hành hình giữa chúng tiên, ngàn đao lăng trì mà chết.

Còn bây giờ, bên Long Tiêu, y phục ta mặc là tơ long, món ăn ta dùng là ngọc thiện, thứ đều tinh xảo kém trong cung điện của hoàng tộc.
Hắn không nói hoa mỹ, chỉ dùng hành động để che chở ta — đã là ân huệ lớn nhất của trời.
Ta đã mãn nguyện.

khi tắt đèn, ta nghe hắn lẩm bẩm một câu:
“Danh tiếng xấu đã sao, chỉ cần có thể cưới được nàng, được.”

Đêm đó, ta trằn trọc không ngủ.

Sáng sớm, người hầu của tỷ tỷ truyền chỉ — nàng gọi ta vào cung.
Nàng sắp trở thành Long Hậu kế nhiệm, xung quanh la liệt váy gấm áo ngọc.
Thị nữ đang nâng trên tay một bộ phượng bào vàng thêu vảy rồng, nặng trĩu và chói lóa.

Tỷ tỷ đứng gương đồng, tự soi mình trong lớp trang sức rực rỡ, giọng đầy háo hức:
“Phượng , muội nói xem, ta mặc bộ này so với Long Hậu bây giờ — ai đẹp hơn?”

Ta im lặng.

Nàng lại tự mình nói tiếp, giọng nhuốm chút đắc ý:
“Con người ấy mà, đôi khi phải chấp số mệnh.”
“Dù muội thông minh hơn ta, tài năng hơn ta sao?
Kẻ được làm Long Hậu cuối … vẫn là ta.”

Từ nhỏ, nàng đã — lúc muốn đè ta xuống, chỉ để mình cao hơn.

mắt ta vô thức rơi xuống chiếc bàn bừa bộn mặt — nơi có một viên Thủy Linh Thạch trong suốt lóe sáng.
Chính là viên mà Thương Huyền đã tặng cho nàng.

Một tia sáng lóe lên trong tâm trí ta.

Ta nhớ, năm xưa lúc nàng còn nhỏ, trong chuyến rèn luyện đầu tiên, thủy quỷ dưới biển sâu kéo xuống.
Từ đó, nàng vô sợ nước — và đặc biệt ghét Thủy Linh Thạch.

Còn tỷ phu ta khi ấy lại rất chu đáo, luôn nhớ kỹ sở thích của nàng…
Mà bây giờ, hắn lại mang vật nàng ghét nhất tặng cho nàng —

Ta siết chặt ngón tay, cảm giác buốt chạy dọc sống lưng.
Một lát sau, ta nghẹn giọng hỏi:
“Chị… thật sự không ra người đó không phải là tỷ phu sao?”

Động tác chải tóc của nàng khựng lại.
Khoảnh khắc ấy, ta không cần nghe đáp đã câu trả .

Kiếp , ta dù có ngu ngốc đâu, nghi ngờ tỷ tỷ.
Trong mắt ta khi ấy, dù hai chúng ta từ nhỏ đã không hòa thuận, người đẩy ta vào địa ngục, vẫn chỉ có Thương Huyền.

lúc này, phản ứng của nàng đã cho ta câu trả
nàng .
Nàng luôn .

Nước mắt lấp đầy hốc mắt, ta run giọng hỏi:
“Phượng Nhu, tỷ điên rồi sao?”

Chát!

Nàng không đáp, chỉ đập mạnh chiếc trâm phượng lên bàn, giọng điệu lùng xen chút khinh miệt:
sao ?”

Ta sững người.

Nàng nhếch , mắt tràn ngập kiêu ngạo:
“Nói cho muội , chỉ cần hắn là Thái tử điện hạ, chỉ cần ta có thể trở thành Long Hậu, phu quân của ta là ai — ta không hề để tâm.”

mắt nàng thoắt chốc trở nên sắc , giọng nói như dao cứa vào tai ta:
“Còn muội, tốt nhất là ngoan ngoãn thủ tiết cho yên phận.”
“Nếu muội ngoan, đợi ta trở thành Long Hậu, ta không bạc đãi muội.”
nếu muội dám nói ra chuyện này…”
“Ta khiến muội chết không toàn thây.”

nàng như băng giá ngấm sâu vào cốt tủy, đợt rét từ tim lan khắp người.
Những câu nói ấy — giống hệt những Thương Huyền nói với ta kiếp .
Chỉ khác là… cuối , cả hai bọn họ đều không tha cho ta.

Ngay khi ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân giọng nói cung kính.
“Bệ hạ giá đáo!”

Rèm cửa vén lên, Long Vương, Long Hậu và Thương Huyền bước vào.
ta ở đó, cả ba người đều sững lại.

Thương Huyền cau mày, giọng lộ rõ căng thẳng:
“Phượng , nàng tới đây làm ?”

Long Hậu nhạt, giọng chua cay:
“Sao, không ở bên tân phu quân của ngươi, lại chạy Long cung làm ? Hay là y không đủ khiến ngươi vừa ý?”

Phượng Nhu lập tức rưng rưng nước mắt, nép người vào lòng Thương Huyền, giọng mềm yếu như gió thoảng:
“Muội muội không cố ý đâu… chỉ là muội ấy vẫn vượt qua nỗi đau mất phu quân nên mới nhất thời hồ đồ…”

Thương Huyền ôm chặt nàng, mắt nhìn ta chứa đầy khinh miệt và oán hận:
“Phượng , cái chết của đệ đệ ta đã khiến người đau lòng khôn xiết. Nàng những không chịu giữ đạo làm thê, còn cố tình tái giá, giờ lại tới đây làm loạn với tỷ tỷ. Nàng còn muốn mất mặt mức nữa?”

“Cút!”

Tiếng hắn vang dội trong điện, mang theo linh lực nặng nề.
ta chỉ đứng đó, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.

Một lát sau, ta chậm rãi cong , nụ của ta như lưỡi dao ẩn trong tơ lụa.
“Được.”

Hắn không , quả báo ,
qua là thời cơ… tới mà thôi.

Ngày hôm sau, ta và Long Tiêu được mời tham dự lễ đăng cơ của Thương Huyền.
Hắn mượn danh nghĩa của tỷ phu ta, lại được Long Vương chính miệng thừa là người thừa kế ngôi vị Long Vương kế nhiệm.

Theo quy củ Long tộc, hắn vẫn phải trải qua sự chứng giám của Thiên Đạo, chỉ khi được trời cao thừa mới có thể tiếp truyền thừa long linh, chính thức xưng vương.
trong mắt người — thậm chí ngay cả trong lòng Thương Huyền — việc đều đã như đinh đóng cột.

Tùy chỉnh
Danh sách chương