Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

09

Trong nửa ấy.

Mẹ tôi cố gắng sơ cho em.

Bà lao vào bếp, bưng một chậu nước nóng, làm ướt khăn chườm với hy vọng làm chỗ dính kia mềm ra.

“Mẹ… nóng, nóng lắm!”

Vùng sưng tấy của em nhìn bằng mắt thường càng đỏ rực hơn.

Mẹ lại tra , thấy người ta nói dầu gió có xử lý keo siêu dính.

là bà đổ cả chai lên.

“Á!”

Vùng sưng chẳng những không xẹp mà còn phồng thêm dưới tác động của nước nóng và dầu gió, như bật tung bất cứ nào.

Em tôi đau đến ngất lịm.

Xe cuối cùng hú còi lao tới.

động lớn như sấm giữa đêm.

Hàng xóm lần lượt tỉnh giấc, ùa ra sảnh, tụ lại trước đơn nguyên nhà tôi, rướn cổ nhìn.

Em tôi được khiêng lên cáng trong tư nằm sấp.

Dù mẹ muốn phủ kín bằng ga giường, đường nét vẫn rõ, vô cùng bắt mắt.

Có người tinh ý thầm.

“Hình như… giống kia…”

“Tôi còn ngửi thấy mùi keo, chẳng lẽ chồng chị ấy ngoại tình bắt quả tang à.”

“…”

hàng xóm vốn không ưa mẹ tôi thấy tôi theo sau liền len tới, mắt lóe lên vì không giấu hiếu kỳ:

“Phán Nhi, người khiêng đi là ai ? Nhà cháu xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”

Tôi lau nước mắt, nghèn nghẹn nói:

“Là… là em cháu, nó chú Vương nhà bên… hu hu…”

Tôi khéo léo dừng ở , lấy tay che miệng, bà ta tha hồ liên tưởng.

Mắt sáng rực, véo nhẹ tay tôi, mặt ra vẻ “ hiểu ”.

Đúng ấy, mẹ tôi ngoái lại thấy tôi giữ lại the thé .

“Con ranh kia còn lề mề gì nữa?! Mau theo đây!”

lập tức đổi hại, âm lượng vừa đủ cho mọi người quanh nghe rõ.

“Mẹ của Gia Hào ơi, đừng nóng như .

“Con chị không hiểu chuyện, dám đem ra nghịch, sao lại quát con gái?”

Bà ta liếc qua chỗ nhô lên trên cáng, bèn “khuyên nhủ”.

“Chỗ đi vệ sinh có chỗ đùa đâu? Giờ mắc kẹt . Sau này chị nhớ quản cho .”

Mọi người bừng hiểu, ánh mắt càng thêm háo hức.

Mẹ tôi tức run người.

Phụng Kiều! Tôi xé nát mồm chị bây giờ!”

Bà nhào tới.

Trong hỗn loạn, không biết ai dẫm góc ga phủ trên em tôi.

“Vù!”

Không gian bỗng lặng đi.

Em tôi phơi bày giữa bao ánh mắt.

Tiếp theo là “tách tách” chụp ảnh lên khắp nơi.

“A!”

Mẹ tôi không còn hơi sức chấp nữa.

Bà vội lấy thân che cho em, tay chân luống cuống kéo lại ga phủ.

Làm xong, bà véo tay tôi, lôi lên xe .

Mẹ tôi xưa nay sĩ diện.

Nhưng lần này, bà coi như mất mặt hoàn toàn.

10

Ngoài phòng cấp .

Bác sĩ bước ra với gương mặt nặng trĩu:

“Người nhà, tình trạng nghiêm trọng: vùng quanh hậu môn bỏng rát, kèm rách tổn , mép vết do kéo giật nhiều lần cộng thêm tác động của chất kích ứng hoại tử diện rộng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Mẹ tôi đảo mắt, môi run run.

“Là… là nó vô ý… ngã một …”

“Ngã à?”

Bác sĩ rõ ràng không tin, nhưng này không truy hỏi, ông nghiêm lại:

cắt lọc hoại tử ngay, nếu nhiễm trùng lan rộng gây nhiễm khuẩn huyết nguy hiểm tính mạng. Do tổn quá lớn, không khâu hay phục hồi tại chỗ, giải pháp duy nhất là cắt lọc làm hậu môn nhân tạo vĩnh viễn.”

“Cắt… cắt lọc? Hậu môn nhân tạo là gì?”

Mẹ tôi sững sờ.

“Nói dễ hiểu là cắt phần cuối ruột trực tràng và cơ vòng hư hại nặng, mở một lỗ ở bụng, đưa ruột ra và cố định, sau này chất thải sẽ thoát qua lỗ vào túi đựng gắn ngoài bụng.”

Bác sĩ giải thích ngắn gọn.

“Túi đựng… phân?”

Mẹ túm tay áo blouse của bác sĩ, vút cao.

“Tuyệt đối không được! Con tôi còn trẻ! Nó còn cưới vợ sinh con! Đeo ai thèm lấy nó? Bác sĩ, xin tìm cách khác! Bao nhiêu tiền chữa!”

Bác sĩ cau mày, lạnh đi đôi phần.

“Xin bình tĩnh. Không cắt lọc, không kiểm soát được nhiễm trùng, nguy cơ tử vong cao.”

“Không… không đâu… Con tôi sẽ không sao…”

Mẹ tôi mặt tái nhợt, luống cuống rút điện thoại.

“Đợi ! Tôi cho chồng tôi! Ông ấy có cách! Ông ấy quen biết nhiều người…”

Bà bấm máy.

Một lần, hai lần, ba lần…

Không ai nghe.

“Người nhà, xin quyết định gấp, hiện nguy hiểm.”

Bác sĩ đưa giấy cam kết mổ tới trước mặt bà.

Cuối cùng mẹ tôi ký tên.

Đèn “Đang phẫu thuật” bật sáng.

Tôi đứng yên trong góc hành lang, ngẩng đầu nhìn đèn.

Khi nó tắt đi.

Em tôi sẽ vĩnh viễn mất khả năng ở chỗ ấy.

Mẹ tôi ngồi phịch xuống ghế, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt bình thản của tôi.

Cơn giận của bà có chỗ trút, chỉ tay vào mặt tôi chửi rủa:

“Đồ sao chổi, suốt dọc đường im như tượng! Chả làm được việc gì! Còn đứng làm gì? Mau về nhà lấy ít quần áo cho em mày!”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng, mẹ, con đi ngay.”

Quay lưng, bước chân tôi bỗng nhẹ bẫng.

Nhẹ như tâm trạng tôi ấy.

11

Vừa ra khỏi thang máy.

Tôi thấy một bóng người quen đứng trước nhà Vương Truyền Đức.

Là ba tôi.

Tay ông còn kéo vali, hẳn vừa đi công tác về.

Tim tôi hẫng một nhịp.

Một linh cảm nực cười ập đến.

Tôi né vào bóng tối ở chỗ ngoặt, nín thở.

Thấy ba tôi bấm mã thành thục.

mở ngay.

Vương Truyền Đức vừa nhìn thấy ba, mặt đầy chột dạ.

“Minh Dương! Tôi không cố ý! Gia Hào nó…”

“Việc gì lát nữa nói!”

Ba tôi cắt ngang, tay đặt lên hông , đầy vội vã.

“Cả tháng công tác, tôi chịu không nữa!”

Vương Truyền Đức cố đẩy ra.

“Minh Dương! Đừng! Giờ không được! Có chuyện lớn ! Gia Hào nó…”

“Trời có sập đợi tôi xong !”

Ba tôi bản năng dẫn lối, chẳng nghe lọt chữ nào.

Ông vòng tay ôm , gần như kéo mạnh vào trong.

“Lề mề gì! Có lần đầu đâu!”

Vương Truyền Đức chống cự đôi chút, nửa đẩy nửa chịu, đóng sập .

Tôi bịt miệng, mới kìm kêu bật ra.

Tim đập thình thịch.

Quá sốc.

Quá ghê tởm.

Ba tôi với Vương Truyền Đức…

ra là kiểu “huynh đệ” .

em tôi đóng vai gì?

Tôi không dám nghĩ tiếp.

Tin chấn động này, sao có mình tôi biết?

Tôi lập tức cho mẹ.

Vừa nối máy.

Tôi vội nói:

“Mẹ! Chú Vương đang thu dọn đồ… hình như định chạy!”

Mẹ tôi hét lên.

gì? làm con tôi ra nông nỗi ấy, còn muốn chạy? Lý Phán Nhi, nghe đây! Con lập tức canh ở nhà ! Trông cho ! Tuyệt đối không chạy! Mẹ người về ngay!”

Tôi giả vờ sợ hãi, run run.

“Mẹ, chú Vương khỏe lắm, chắc bọn con không cản …”

Mẹ càng to .

“Đồ vô dụng! Mẹ cậu và bác của mày ngay! Xem có cánh mà bay trước mặt mẹ không!”

“Vâng mẹ, con sẽ canh…”

Tôi đáp khẽ cúp máy.

Nghe vọng mơ hồ sau cánh .

Tôi biết, họ chưa xong sớm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương