Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn ta chắc chắn như vậy, những người lại nửa tin nửa ngờ.
Nhưng vẫn có người lẩm bẩm: “Sao lại có người yêu mỹ nhân mà không yêu giang sơn như thế.”
Ta đứng sững lại, đầu óc mơ hồ.
Nếu Công chúa trở thành trữ quân, vậy thì không thể gả đến Bắc Mông nữa. Vậy Sách Anh phải sao? Lấy nữ nhi của đại thần Nam Đô, hay là của các bộ lạc Bắc Mông?
Hay là, hắn gả đến Nam Đô?
Nghĩ đến cảnh Sách Anh mặc hỷ phục, che khăn phủ đầu, xuống từ xe kiệu, ta rùng mình.
Ngày hôm sau, Tỳ thở hổn hển chạy vào, ta đi.
Cây bút tay ta chưa kịp đặt xuống, sốt ruột : “Tỳ , ngươi gì vậy?”
“Mau , Hồng Đậu, tin tức là thật đấy!”
Nàng ta ta chạy qua con phố dài, chen vào đám đông ồn ào, quả nhiên nhìn cáo thị. Giấy vàng chữ đen, viết rằng miễn chức Trữ quân của Thái tử, do Công chúa tiếp nhận, xuất cung phủ, tham dự chính sự.
Đám đông ồn ào đều tản đi, ta mới sực tỉnh.
Ta lảo đảo người lại, đầu bếp Vương ôm con ở ngoài đám đông, cau mày nói: “Chưởng quầy đi ra ngoài không nói một tiếng, Tư Niệm tỉnh dậy cứ khóc mãi, ta tìm mãi.”
Đứa trẻ mới hơn trăm ngày trong hắn ta khóc đến sụt sùi, trông thật đáng thương.
Ta thất thần nhận lấy đứa trẻ, : “ giờ ăn, sao ngươi lại bỏ đi .”
Hắn ta trợn mắt: “Ngươi và Tỳ người không đáng tin bằng người kia. Ta mà không trông chừng, cứ để con bé khóc ngất đi sao?”
Ta rụt rè xin lỗi, Tỳ ỉu xìu không dám nói gì.
Bốn người bọn ta vào Duyệt lâu, bên trong chật ních người. Rõ ràng là những vị khách không hiểu chuyện gì xảy ra, đến ăn nhưng lại bị hụt.
Vương lớn tiếng: “Khách quan đừng lo, bọn ta đã lại rồi, muốn gì cứ gọi.”
Ta ngước mắt , thoáng một bóng lưng quen thuộc đến tận xương tủy trong đám đông. Khoảnh khắc , thời gian dài ra, hắn từ từ người lại, lộ ra khuôn mặt với những đường nét rõ ràng. Ta như bị đóng đinh tại chỗ.
Ánh mắt hắn rơi đứa trẻ trong ta, rồi lại nhìn Vương nhiệt tình tiếp đón mọi người bên cạnh ta. Nụ cười vốn hòa nhã cứng lại môi.
Vương hắn đứng , đi tới cười : “Khách quan mời ngồi bên , muốn ăn uống gì?”
Sách Anh lạnh lùng nhìn hắn ta, nghiến răng ken két nói: “Cút.”
Vương cau mày: “Ngươi…”
Tỳ nhanh chóng xông ra, một tay cánh tay Vương , lôi hắn ta vào nhà bếp.
14
Mu bàn tay Sách Anh nổi gân xanh, lồng ngực phập phồng, dường như đã tức giận đến cực điểm.
Ta đột nhiên hiểu lầm lẫn của hắn, vội vàng tiến một , vào đứa trẻ trong : “Con của .”
Lại vào hướng nhà bếp: “Đầu bếp chính.”
Sách Anh sững lại, mặt lộ ra một vẻ trống rỗng gần như ngu ngốc.
đầu tiên ta hắn có vẻ mặt như bị điểm huyệt như vậy.
Ta tới, để hắn nhìn đứa trẻ trong : “Con bé tên Tư Niệm, niệm trong niệm tưởng.”
“Niệm Niệm.”
Hắn lẩm bẩm như nói mê, như đón nhận một bảo vật hiếm có, ôm lấy đứa trẻ mềm mại .
Đứa trẻ mắt, miệng phát ra tiếng khóc lanh lảnh.
Khoảnh khắc , Sách Anh như đứng trước một kẻ thù lớn, toàn thân cứng đờ, gần như hoảng sợ gọi ta: “Hồng Đậu, con bé khóc rồi, nàng xem, con bé khóc!”
Ta ôm lấy đứa trẻ, an ủi hắn: “Trẻ con ở tuổi đều khóc mà.”
Hắn có vẻ không thể chấp nhận : “Con bé nhìn ta là khóc, là không thích ta sao?”
Ta co giật khóe miệng: “Con bé có thể đói, có thể ị, hoặc đơn giản là muốn khóc một chút, không liên quan gì đến đâu.”
Ta ôm đứa trẻ dỗ dành một lúc, con bé lại ngậm ngón tay ngủ thiếp đi.
Duyệt lâu đông người, ta dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi ra ngoài với ta.
Lúc là tháng năm, gió ấm thoang thoảng, trăm hoa đua nở, chính là thời điểm đẹp nhất ở Dương Châu. Bọn ta vai kề vai đi dưới bóng râm lốm đốm của rặng liễu ven bờ.
Ta lời trước: “Sao lại đến Dương Châu?”
Hắn đầu nhìn ta: “Nếu ta không đến, có phải vĩnh viễn không biết, nàng đã sinh ra Niệm Niệm.”
Mặt ta đỏ bừng: “Mỗi ta đều uống thuốc tránh thai, quên mất.”
“Ta không trách nàng. Ta đến Dương Châu là muốn nói với nàng, ta và Công chúa không liên quan gì nữa.”
Ta dừng , cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của đứa trẻ: “Vậy thì sao?”
Một bàn tay đặt vai ta, giọng nói của hắn trầm nhưng kiên định: “Ta không cưới nữ nhi của đại thần Nam Đô, không cưới của các bộ lạc Bắc Mông.
“Người ta muốn cưới, từ đầu đến cuối có một.”
Trong lại một nữa dâng trào cảm xúc. Hóa ra niềm vui quá mãnh liệt, tạo ra sự đau nhói.
“Nàng ấy có đồng ý gả ta không, thê tử duy nhất của ta.”
Cổ họng như bị nghẹn lại, ta không nói nên lời, hốc mắt nóng .
Hắn nâng cằm ta, nhìn thẳng vào mắt ta, lại : “Nàng ấy có đồng ý không?”
Ta cắn môi: “Vương gia và Trưởng Công chúa có đồng ý không?”
Hắn cười: “Nếu ta không giải quyết tất cả mọi trở ngại không đứng trước mặt nàng, nói những lời như vậy.
“Vậy nên, nàng có đồng ý không?”
Ta nghĩ đi nghĩ lại, rồi lắc đầu.
Nụ cười chắc chắn của Sách Anh nứt ra.
Hắn hít sâu vài , cuối cùng : “Tại sao?”
“Bây giờ không . Duyệt lâu trong thời kỳ phát triển. Ta muốn noi gương Liễu gia, Duyệt lâu khắp đại giang nam bắc.”
Hắn lộ ra vẻ mặt sụp đổ: “Chuyện đâu có mâu thuẫn với việc nàng gả ta.”
“Có chứ. Nó rất tốn sức lực. Ta không có thời gian để lo đâu.”
Hắn buông tay đặt vai ta, ủ rũ nói: “ rồi.”
Nói xong, hắn người bỏ đi. Bóng lưng hắn toát ra sự cô đơn và tiêu điều.
Nhưng ta lại nhanh đến, tay áo hắn: “Cửa hàng thứ hai muốn ở thành Tô Lê. Thế tử có đồng ý không?”
Ánh mắt hắn đột nhiên sáng , như sống lại.
Hắn véo má ta, nặn ra một câu: “Nàng trêu chọc ta?”
“Không có.” Ta lắc đầu, “ chậm trễ việc cưới nữ nhi đại thần và các bộ lạc, vậy thì đền một nữ thương gia giàu có nhé, thế nào?”
Hắn nắm chặt tay ta, nói: “ cần là nàng thì tốt rồi.”
Ta ôm Niệm Niệm, nắm tay Sách Anh, đi dưới ánh nắng ấm áp.
Trong thầm nhủ: “Cha mẹ ơi, cha mẹ xem, lại có một nhà rồi.”
Hết