Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chu Hiểu Lâm tôi nói cho tức đến phát run.
“Tôi đen là vì nhỏ phải lao động ngoài đồng, nắng đốt cháy da! Chỉ cần tôi có điều kiện như cậu, tôi chắc chắn trắng hơn cậu gấp mấy lần!”
Tôi giả vờ kinh ngạc:
“Ối trời, vậy thì tôi phải tặng cho cậu nhiều sản phẩm dưỡng trắng da nông dân rồi, mong cậu sớm trắng ra để còn nhận lại cha.”
Tôi gật hài lòng, không buồn để đến cái dáng vẻ như một con hề của cô ta nữa.
Về đến nhà, ba tôi lại bất ngờ về sớm.
Trên bàn chất đầy quà tặng dành cho tôi: những bộ váy đầm tinh xảo, vòng xinh đẹp.
quan trọng nhất, nhà còn có một vị khách.
là Hàn Tuấn – anh trai nhà bên hơn tôi bốn tuổi, vừa du trở về.
Vừa nhìn thấy Hàn Tuấn, tôi mừng rỡ tận đáy lòng. nhỏ tới , anh ấy luôn là người thân thiết nhất với tôi.
Hai nhà vốn là thế giao, bé Hàn Tuấn đã nói tôi chắc chắn sẽ là vợ anh ấy.
Bây anh đã thành cao , tuấn tú ngời ngời, lại còn hoàn thành sớm tín chỉ để về nước khởi nghiệp. Quả thực là một “viên kim cương độc thân” mắt mọi người.
“Hàn Tuấn, em nhớ anh quá!”
Tôi nhào vào lòng anh, anh cũng mỉm cười ôm tôi chặt.
“Anh cũng nhớ em. Nhìn xem, tiểu Nguyệt của anh đã thế rồi.”
Ba tôi cười ha hả:
“Con bé , vừa thấy Hàn Tuấn đã quên cả ba rồi.”
Tôi hỏi:
“Mấy món quà đều là anh mua ?”
Ba tôi gật :
“Ừ, sắp đến thành của con rồi. Hàn Tuấn nói muốn tổ chức cho con một buổi tiệc, đến khi ba sẽ mời bếp bánh ngọt giỏi nhất thành phố làm bánh cho con.”
Phía , Chu Hiểu Lâm nãy đứng lặng mới nhỏ giọng than thở:
“Cháu cũng đã mười tám rồi, chưa bao có thành…”
Thế chúng tôi đang vui vẻ trò chuyện, ai buồn để đến cô ta.
Tôi hoàn toàn chìm đắm hạnh phúc, không quên bắt gặp gương mặt méo mó vặn vẹo của Chu Hiểu Lâm.
Cô ta giống hệt một con chó hoang bỏ rơi nơi góc tối, vừa nhe răng vừa trợn mắt, ai muốn liếc nhìn thêm một cái.
Tối hôm , chúng tôi mời Hàn Tuấn ở lại cơm.
bữa tối, tôi và anh ấy ra vườn đi dạo. Tôi nói muốn đi vệ sinh, liền tạm rời một lát.
Quay lại thì bắt gặp Chu Hiểu Lâm đang đứng bên cạnh Hàn Tuấn, anh trông rõ ràng hết sức khó chịu, cô ta vẫn thao thao bất tuyệt.
Tôi len lén nép gốc cây gần , nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện.
Chu Hiểu Lâm sốt sắng nói:
“Hàn Tuấn, ra em mới là con ruột của nhà họ Tề. Anh lẽ ra phải cùng em mới đúng. Mấy món quà Tề Nguyệt chạm vào rồi, em thấy bẩn, anh mua lại cho em một phần khác đi!
biết được sự cũng chưa muộn, mau đưa em về giới thiệu với cha mẹ anh, đừng để họ tiếp tục hiểu lầm nữa!”
Hàn Tuấn đảo mắt khinh bỉ:
“Cô có bệnh thần kinh không thế? Chú Tề tuyển người giúp lẽ không xét IQ à?”
“Với lại cô đen sì như vậy, bóng tối còn nhe răng cười, suýt nữa tôi còn tưởng gặp ma không chứ.”
Hai câu đã khiến Chu Hiểu Lâm mất hết bình tĩnh.
Tôi nén không nổi, bật cười thành tiếng.
Ngay Hàn Tuấn phát hiện ra tôi, vội nắm lấy tôi kéo đi, vừa đi vừa nói:
“Nguyệt Nguyệt, nhà em lại tuyển loại người giúp kỳ quặc thế, mau đuổi đi thôi, xúi quẩy.”
Phía , Chu Hiểu Lâm gào :
“Hàn Tuấn, anh mù rồi à! Anh con tiện nhân mê hoặc rồi! Tôi mới là tiểu thư sự!”
Tôi cười cười nắm Hàn Tuấn rời đi, quay lại muốn xem vẻ mặt của cô ta, chỉ thấy một bóng đen nhập nhoạng.
Đêm , khi tôi đang chuẩn ngủ thì nghe thấy tiếng khóc của dì Chu gõ cửa phòng ba tôi.
“Tề tiên sinh, tôi ông, hãy cứu lấy con tôi, sắp nhảy lầu rồi!”
Tôi cũng lập tức chạy ra khỏi phòng.
Cả ba người cùng dì Chu sân thượng, thấy Chu Hiểu Lâm đang chực nhảy xuống.
Một chân cô ta đã vắt ra ngoài lan can, thân người chao đảo, trông sắp rơi đến nơi.
Thấy chúng tôi, cô ta òa khóc nức nở như mưa:
“Hu hu hu, tôi không muốn sống nữa!”
Ba tôi cau mày:
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Dì Chu cuống quýt cầu :
“Tề tiên sinh, tôi ông, tôi lạy ông rồi, làm ơn ổn định tâm trạng của Hiểu Lâm đã…”
Chu Hiểu Lâm lại chỉ thẳng vào tôi, gào khóc thảm thiết:
“Tại có thành, được bánh ngọt ngon nhất thành phố, còn tôi thì có gì hết? Rõ ràng tôi mới là con ruột của ông!”
Chu Hiểu Lâm tiếp tục gào thét, giọng điệu gần như điên loạn:
“Rõ ràng tôi đã cố gắng đến vậy, thành tích cũng xuất sắc như thế, có chỗ nào không xứng làm con ông chứ? Tại ông lại ghét tôi đến vậy?”
“Ngay cả khẩu vị cũng giống hệt ông, không hải sản, không cay, còn dị ứng với lông mèo. Tôi vốn dĩ chính là con ruột của ông mà!”
Dì Chu dường như sợ bố tôi nổi giận, vội vàng quỳ sụp xuống.
“Hiểu Lâm, con đừng nói bừa nữa! Ông Tề, lỗi ông, Hiểu Lâm chỉ là áp lực hành quá , óc không được tỉnh táo, đây còn vài lần muốn tự tử. ông thương tình mẹ góa con côi, tha thứ cho , đồng cho được tham dự thành cùng tiểu thư đi mà!”
Nói rồi, dì Chu dập “cộp cộp” mặt ba tôi.
Tôi và ba liếc nhau. Nếu Chu Hiểu Lâm sự nhảy xuống, với gia đình chúng tôi cũng là rắc rối. Dù gì đây cũng là sân thượng biệt thự nhà tôi.
Ba thở dài, quay sang hỏi kiến tôi.
Tôi bình thản mỉm cười:
“Ba, cứ để cô ta tham gia đi. Chỉ là một buổi tiệc nhỏ thôi mà, con vốn cũng đã mời rất nhiều người, có thêm một người cũng . đây nhà mình còn từng tài trợ không ít sinh nghèo, coi như hoàn thành một ước nguyện giúp cô ta đi.”
Tôi vừa dứt lời, Chu Hiểu Lâm lại gào :
“Tôi không cần bố thí! Tôi muốn chính ba tổ chức thành cho tôi, ba phải nắm tôi bước xuống!”
Ba tôi bất đắc dĩ. tôi khẽ huých ông, ông liền bước . Dù ông cũng từng lăn lộn xã hội bao năm, biết rõ nên làm thế nào để hạ nhiệt tình hình, tránh ồn ào thêm.
Danh tiếng ba tôi ngoài xã hội vốn rất tốt, nếu để vụ ồn ào truyền ra, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng. Nhất là lúc cổ phiếu công ty đang có chút biến động, càng không thể để dính đến tai tiếng.
Ba kéo Chu Hiểu Lâm mép sân thượng xuống. Cô ta lập tức trưng ra vẻ mặt đắc , khi đi ngang qua tôi còn ghé sát tai thì thầm:
“Tôi thắng rồi, cậu đấu không lại tôi đâu.”
Tôi mỉm cười. Có lẽ cô ta chưa hề hay biết, nhất quyết muốn cùng tôi tổ chức thành sẽ là sai lầm nhất đời cô ta.
lần náo loạn giả vờ nhảy lầu ấy, Chu Hiểu Lâm liền mặc định bản thân đã là người Tề gia. Cô ta đòi ở phòng ngủ sang trọng cạnh phòng tôi, ngày ngày cùng tôi và ba ngồi trên một bàn, còn thay nguyên một bộ đồ sang chảnh.
Cô ta theo tôi đến trường, bộ dáng vênh váo ngạo mạn. Bạn bè lớp ai nấy đều thắc mắc, len lén hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì.
Chu Hiểu Lâm giành nói :
“Tôi bây chính là con của Tề Chính Trạch – người giàu nhất thành phố A! Các người không phục cũng vô ích!”
“Hôm nay tôi mời cả lớp sang, trưa đi bít tết!”
Cả lớp choáng váng.
“Cậu là con Tề Chính Trạch á, thế cậu ấy là ai?”
Chu Hiểu Lâm khinh khỉnh cười:
“Chắc chỉ là em tôi thôi, không quan trọng. cứ gọi tôi là Tề Hiểu Lâm, nghe rõ chưa?”
Các bạn nhìn cô ta như thể nhìn kẻ ngốc.
Còn tôi, mảy may dao động, chỉ chú tâm vào . Kỳ thi sắp tới, tôi càng phải chuyên tâm.