Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Ta là một bếp nữ vừa bước chân Ngự thiện phòng.
Lần xuống bếp đã tân đế Bùi Đình triệu kiến.
Khóe mắt Bùi Đình hơi ửng đỏ, hỏi ta món sườn non hầm quất này học từ ai.
Sư phụ đã dặn ra ngoài không được nói tới danh hiệu của ông, nên ta chỉ là tự ta nghĩ ra.
Sư phụ cũng nói, đồ ăn trong Ngự thiện phòng miễn không có độc là được. Dù , nếu ở quá , Hoàng thượng còn đi ăn cơm ở các cung nương nương thế nào nữa?
Nhưng ta khác, ta thích thêm sắc – hương – vị chút biến tấu .
Bùi Đình hít sâu một hơi, nói ngày mai sẽ giữ Hữu tướng ở lại cung dùng bữa tối, muốn ta đích thân ra , cho Hữu tướng thưởng thức mỹ thực trong cung.
Thế là ta, một bếp nhỏ vô danh, chỉ trong một đêm đã biến thành Tam thủ (đứng thứ ba) trong Ngự thiện phòng.
Để báo đáp ân tri ngộ của Bùi Đình, ta nghiên cứu cả đêm, từ Mão đã bắt bận rộn, tỉ mỉ chuẩn sáu món.
Đến bữa tối, Bùi Đình còn cố ý truyền ta ra giới thiệu món ăn cho Hữu tướng.
Ta ưỡn thẳng lưng, mở hộp thức ăn:
“Món này tên Phượng Cầu Ngẫu.”
Bùi Đình ló nhìn, cao giọng:
“ ác hầm củ sen, ác là củ sen, củ sen là ác, đen thành một nhà ha!”
Tri kỷ!
Ta rưng rưng, tiếp tục giới thiệu:
“ gọi là Ngư Đậu.”
Bùi Đình nhướng mày:
“Cá chép hầm khoai tây. Món này không tệ, dẻo mà lắm xương, cá có xương, cũng đầy xương, gai góc đủ cả.”
Ta ngăn Bùi Đình, người bưng lên một chén lửa cho Hữu tướng:
“Tôm Múa Hỏa Diễm.”
Bùi Đình liếc Hữu tướng:
“Chẳng phải chỉ thay cái vỏ, đặt lên lửa nướng thôi ?”
Ta thừa thắng đưa ra món tiếp:
“Quầh Anh Hội Tụ.”
Bùi Đình gật gù:
“Há cảo này, người ta đánh tím xanh cả ?”
Món này ta cố tình nhuộm bằng bắp cải tím và cải bó xôi, xanh tím rực rỡ. Chẳng lẽ Bùi Đình không thích màu này?
Bùi Đình vỗ vai Hữu tướng, ai ngờ Hữu tướng lại tuột khỏi ghế, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin:
“Thần biết tội! Thần không nên chuyện gì cũng trái ý Hoàng thượng! Không nên kết bè cùng triều thần, mượn danh mua quân nhu mà tham ô ngân khố, lại còn giả sổ sách!”
Bùi Đình phất cho ta lui xuống.
Nội thị phất trần quét ngang mặt ta, khẽ đe:
“Giang Thực quan nên hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Ta nhìn khay đồ ăn trong , thở dài:
“Nô tỳ vẫn còn giấm cao lương chưa dâng. há cảo của nô tỳ mà chấm giấm này đổi màu đấy!”
công công nghẹn lời, vội lấy hộp thức ăn, người đưa ta về Ngự thiện phòng.
Trên đường, ta còn dặn :
“ công công, ngàn vạn lần nhớ món giấm đó nhé! Không phí công sức suy nghĩ của nô tỳ mất.”
02
Nhờ một bữa cơm, ta nổi danh.
Bùi Đình không chỉ cho ta Nhị thủ Ngự thiện phòng, mà còn nói từ nay chỉ cần nghe lệnh hắn ta là được.
Ta cảm kích rơi lệ, lập tức sườn hầm đậu đỏ mè ngọt.
Tiểu thử độc xong, lưỡng lự hỏi:
“Thật sự muốn dâng lên Hoàng thượng ?”
Ta gật mổ thóc, trong này đâu chỉ có sườn và đậu đỏ, còn có cả tấm lòng chân thành của ta dành cho Hoàng thượng!
Ai dè nửa sau, Tiểu nói Bùi Đình đã ban đó cho Hộ bộ Thượng thư.
Thượng thư vừa , liếc qua đã òa khóc, nhận tội đồng mưu Hữu tướng, còn nói cái gì mà: “Thấy hồng cốt mà thẹn, không dám phụ dân…”
Ta nghe chẳng hiểu cua tai nheo gì, chỉ tiếc nuối tấm chân tình của mình.
Đại thủ Ngự thiện phòng – Lâm Thực quan vỗ vai an ủi:
“Ngươi còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội! Nào, thử cái bột không nở của lão phu, no cực tốt. Lần trước Hoàng thượng ăn nửa cái là cả ngày phê tấu chương không đói. Lão phu cải tiến , ăn nửa cái là một ngày không đói luôn!”
Ta gặm lành, thầm nghĩ vậy ta càng có nhiều thời gian nghiên cứu thực đơn .
Vừa nhai vừa thảo luận Lâm Thực quan cách nướng chắc hơn, càng nói càng hứng, ông ấy còn phấn khích ta gọi ông là “Lâm thúc” luôn.
“Ngự thiện phòng này cần những mầm tốt ngươi ta!”
Ta dạt dào cảm xúc, hăm hở lại một trứng cá hấp.
Nguyên liệu cao cấp vốn chỉ cần cách đơn giản. Đêm thu lạnh giá, chẳng có gì ấm lòng hơn một nóng.
Tiểu thử xong, ôm ngực xua , nói món này nhất định phải do ta tự dâng lên “ấm lòng”.
Ta vừa đến ngoài Cần Chính điện, thấy công công đang ngủ gật bên cột.
Giật mình tỉnh, ông ấy nói:
“Hoàng thượng đâu có nói tối nay tiếp ngoại thần đâu?”
Ta đáp, là bữa khuya dâng riêng cho Hoàng thượng.
Trong điện, Bùi Đình tai thính, lập tức xách hộp đồ ăn muốn mang qua chỗ Quý phi ở Chỉ La cung.
May mà ta chuẩn hai phần, còn tri kỷ tỏ vẻ không đủ ăn, ta lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh.
Ai ngờ chưa đến một , hậu cung náo loạn, Tiểu dò la biết Quý phi đang ăn khuya lành, bỗng nhiên nhận tội tư thông Ngư nghiệp Chính lệnh.
Tiểu bắt chước giọng Quý phi khóc lóc nhận nói cái gì mà: Không ngờ Hoàng thượng đã sớm biết, còn dùng bữa khuya để nhắc nhở thần thiếp…”
Ta ngơ ngác: Hả?
Món khuya của ta có công hiệu này ư?”
03
Quý phi duy nhất trong cung đày lãnh cung, ta nhàn rỗi hẳn.
Bùi Đình không cần lãng phí tài năng, cứ rảnh rỗi nghiên cứu món .
Nghe vậy, nhiệt huyết trong ta sôi trào, cảm thấy đã đến lúc thu nhận vài đệ , truyền thụ hết bí nghệ, phát dương quang đại môn phái.
Nhưng Bùi Đình lại chưa cần gấp, muốn ta dốc hết tuyệt chiêu, đãi yến cho thủ lĩnh Cấm quân – Lâm Tùy.
Ta vỗ ngực cam đoan.
Đến bữa, Bùi Đình còn để ta tự bày món.
Ta vừa gắp đồ ăn, vừa len lén ngắm thiếu niên tướng quân trong truyền thuyết.
Quả nhiên lời đồn, phong thái tuấn dật, khí độ bất phàm, ngay cả ăn uống cũng từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm.
Bùi Đình khó hiểu nhìn Lâm Tùy, liếc món ta vừa gắp:
“ là mì hay nấm đông cô?”
Ta hãnh diện ưỡn lưng:
“ là mì từ nấm đông cô. Nhìn hệt thật.”
Bùi Đình nhướng mày, nhắc lại ba chữ “hệt thật”.
Lâm Tùy ăn một miếng, khen: “Mì .”
Bùi Đình thử gắp một đũa, cắn răng ta lui ra.
Ta vừa ra ngoài, nghe trong điện có tiếng chén đĩa vỡ nhưng Nội thị ại vẫn đứng trời trồng không nhúc nhích.
“ công công, không cần gọi hộ giá ?”
Nội thị ung dung, phất trần:
“Hoàng thượng không gọi, tất nhiên là không cần để ý.”
Chưa đến nửa nén hương, Lâm Tùy mắt hoe đỏ đi ra, :
“Hoàng thượng truyền cô nương trong điện.”
Ta khó hiểu bước , Bùi Đình mặt đen kịt, bắt ta ăn hết mấy món trên bàn.
Hoàng thượng ban thưởng đồ ăn, tất nhiên ta rất vui, ta thử đưa thăm dò, không biết nên đũa ăn hay là bưng về phòng.
“Nô tỳ mang về Ngự thiện phòng ăn ?”
“Ăn tại !”
Ta định quỳ xuống đất dùng bữa, Bùi Đình đá ghế sang:
“Ngồi ăn, hôm nay trẫm phải nhìn ngươi ăn sạch những món này được!”
Không khí trong điện căng thẳng, ta ngốc nghếch đến mấy cũng thấy có gì .
Ta vừa nhai vừa nghĩ mình gì chọc giận Hoàng thượng, trong lòng lại tự hào vì ngay cả dược thiện ta cũng lành đến vậy, mùi vị thơm đầy đủ.