Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Nếu tôi mặc kệ hết, e là gây ra ảnh hưởng rất xấu đến khác.

nên tôi quyết định giao lại quyền lực Cảnh, hành xử anh ta quyết định đánh giá cuối cùng tôi.

đến lúc , tôi mới thật sự công nhận lời ba nói.

ăn là ăn, thương trường vốn dĩ không nên lẫn quá nhiều tình cảm, nếu không đến chia tay, tất rối tơ vò, cắt không nổi.

Sau chia tay Cảnh, ngoài mối liên hệ ngầm trong công ty, tôi cứ ngỡ không còn dính dáng gì đến anh ta nữa.

mà Phương Du lại cứ thích dây dưa với tôi.

Tôi không ngờ cô ta lại trở thành sinh viên trao đổi trường tôi.

Gặp lại cô ta là tôi vừa rời khỏi phòng thí nghiệm.

Thấy tôi, cô ta không hề ngạc nhiên, thậm chí còn chủ động bước tới.

“Chị Giang Giang, lâu quá không gặp.”

Tôi liếc cô ta: “ ơn gọi tôi là cô Lâm.”

Phương Du cười nhạt: “Chị Giang Giang vẫn còn giận à? với anh Cảnh là thật lòng yêu nhau mà.”

Tôi nhếch môi: “Thời đại nào mà còn chơi mấy trò chị chị , anh anh ? Đừng , uống nhiều trà cũ mốc meo hại sức khỏe đấy.”

“Cô!” Phương Du trừng giận dữ: “Cô đắc ý gì? Cuối cùng anh Cảnh bỏ cô chọn tôi đấy thôi!”

Vừa nói cô ta vừa giơ túi trong tay: “ xem, anh Cảnh vừa mua tôi đấy, tám vạn, không giống cô, chỉ xứng dùng hàng PDD.”

Có những đúng là kỳ lạ thật, não đáng ra để suy nghĩ, cô ta lại đem đi đựng nước.

“Cô tới nhà tôi?” Tôi lạnh , giọng chẳng dễ nghe.

Phương Du khựng lại: “Nhà gì mà nhà cô, đó là nhà anh Cảnh, tôi tới nhà bạn trai thì sao?”

Tôi gật : “Được, là cô chịu nhận .”

“Cô có ý gì?” Phương Du bắt cảnh giác.

Tôi nói: “Cô nên về hỏi bạn trai trước đi, xem căn nhà đó đứng tên ai trên sổ đỏ.

“Còn túi trên tay cô, có thấy hóa đơn không? Biết vì sao không? Vì đó là tôi dùng chán nên vứt đi.

“Lạ thật, sao cô cứ thích nhặt lại mấy thứ tôi không thèm nữa ? Là vì cô chỉ xứng dùng đồ cũ à?”

Phương Du tức đến nghiến răng, định nói gì đó, tôi ngắt lời.

Đùa sao, tôi mà để cô ta có cơ hội nói tiếp à.

“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, cộng thêm trộm cắp tài sản, cô có muốn gọi điện bạn trai , nhờ tìm luật sư giỏi không?”

Phương Du đúng là tài.

Trong căn nhà đó chẳng có món xa xỉ phẩm nào, chỉ mỗi túi .

Trước đó có tặng mẹ tôi, bà không thích, tiện tay ném tôi.

Sợ Cảnh phát hiện, tôi giấu kỹ đi.

Giấu tận chỗ nào tôi quên mất, không ngờ lại bị cô ta moi ra.

Nghe tôi nói, sắc Phương Du rõ ràng hoảng hốt, vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.

“Cô nói bậy gì ? Gì mà nhà cô, đó là nhà bạn trai tôi!” Giọng cô ta nghe bắt run. “Tôi nói cô biết, đừng hòng dọa tôi!”

“Có chuyện gì ?” giọng nói vang lên, cắt ngang tất .

Là Trình Hoài.

Anh ấy bước đến đứng cạnh tôi, ánh nhàn nhạt về phía Phương Du.

Sắc Phương Du lập tức thay đổi.

Cô ta vội vàng nói: “Chắc cô Lâm hiểu lầm tôi chút thôi, hôm nay tôi đến để xin lỗi cô ấy, hình lại cô ấy không vui.”

Trình Hoài “ờ” tiếng: “ sau chú ý hơn.”

Cách mét thôi mà tôi cảm nhận được rõ ràng sự bối rối Phương Du.

Khiến tâm trạng tôi không khỏi hả hê.

“Xong việc à?” Trình Hoài hỏi tôi.

Tôi gật .

đi ăn nhé?”

“Ừ.”

Phương Du lập tức chen vào: “Trình thiếu, hiếm gặp được anh, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh bữa?”

Cô ta nói mà mày còn tỏ vẻ tinh nghịch.

Đến nước còn ráng quyến rũ đàn ông, coi tận tụy với vai diễn.

tôi và Trình Hoài rất ăn ý.

cùng ngó lơ cô ta, sải bước lướt ngang qua.

Trước rời đi, tôi không quên nói với cô ta câu: “Nhớ mời luật sư nhé!”

“Không sao chứ?” Trình Hoài hỏi tôi.

Tôi lắc : “Không sao, dọa cô ta chút thôi.”

10

Tôi và Trình Hoài tái ngộ trong buổi tiệc xem do bên gia đình sắp đặt.

Với tư cách là nhân vật chính buổi xem , chúng tôi đều vô cùng gượng gạo.

Đặc biệt là Trình Hoài, anh ấy nhuộm tóc màu xanh lục, nào không giống đàng hoàng.

Anh ấy nói không muốn kết hôn sớm , nếu không đến thì bị cắt thẻ. Vì nhuộm tóc là chút phản kháng cuối cùng anh ấy.

Còn tôi thì sao?

Tình cảm năm năm với Cảnh, chia tay, đâu phải nói buông là buông được ngay?

Tôi không muốn dùng khác để chữa lành vết thương lòng, là vô trách nhiệm với .

tôi và Trình Hoài trở thành đồng minh, giúp nhau bình phong.

Hôm nay anh ấy đến tìm tôi, chính là để tôi đi cùng ứng phó với mẹ anh ấy.

Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau đó lại hộ tống mẹ anh ấy đi dạo phố, cuối cùng tôi xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi đó.

Trình Hoài đưa tôi đến chân ký túc xá.

Tôi đống đồ, bất đắc dĩ: “Hay là anh mang đi đổi tiền đi.”

Trình Hoài liếc tôi : “Tôi chưa nghèo đến mức đó đâu.”

Hết cách, tôi đành cầm lấy và xuống xe.

Ngay anh ấy đưa đồ tôi, Cảnh không biết từ đâu xông ra.

Anh ta hất tay Trình Hoài ra, kéo tôi đứng sau lưng .

Tôi nhíu mày: “Anh đến đây gì?”

Cảnh tôi, ánh đầy thất vọng: “Nếu thiếu tiền thì có thể nói với anh, sao lại những chuyện ?”

Tôi đầy dấu chấm hỏi: “Anh có ý gì?”

Sắc Trình Hoài trầm xuống, anh ấy đột ngột ra tay, bẻ tay Cảnh đẩy anh ta ra.

Cảnh ôm tay, sắc khó coi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương