Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Tiểu Hạ, đúng là nhặt được báu vật đấy! Vào nhà tôi rồi thì khỏi cần đi , việc hưởng phúc thôi!”

Tôi cười mà như không cười:

“Thật vậy sao? Tôi không tin.”

“Chẳng lẽ là ở nhà nấu , giặt giũ, việc nhà, rồi thêm một trai một hả?”

Sắc anh ta có phần không vui:

“Mấy chuyện như nấu , chẳng tiện là xong à? Có mệt đâu.”

trai tôi vất vả kiếm tiền bên ngoài, về đến nhà mà ngay cả bữa nóng cũng không có thì còn ra thể thống chứ!”

“Bây giờ hai đứa là ít đấy, nhà nước còn khuyến khích mà. Vẫn nên nhiều vào, tốt nhất là hai trai hai , ghép thành chữ ‘Hảo’ mới đẹp…”

Tôi liếc nhìn điện thoại, cũng gần đến giờ rồi.

Thế là tôi giơ ném vỡ ly, chuẩn bị trút cơn giận này!

“Bà già kia, bà nghĩ cũng hay quá đấy! Tôi là duy nhất một tập đoàn, việc nấu , giặt đồ, đẻ cho nhà các người?”

Lâm say khướt đứng bật dậy, vào tôi:

“Trì Hạ, cô chuyện với tôi kiểu thế? Hét mà hét! Cô có còn ra dáng phụ nữ không vậy!”

Tôi anh ta đứng còn không vững, trong lòng chẳng hề sợ hãi:

ta đã chia rồi! Hôm nay đầu óc tôi đúng là có vấn đề mới tới đây!”

Lâm đỏ bừng, lưỡi líu lại, cãi nhau đôi với tôi:

“Tôi biết ngay mà, cô là đồ thực dụng, chê tôi không có tiền! Tôi cho cô biết, đừng có thường kẻ nghèo còn trẻ!”

“Đợi này tôi giàu rồi, cô sẽ hối hận!”

Tôi quyết định trút mọi uất ức mấy ngày nay ra cho nhẹ lòng:

“Không chừng còn có cả ‘đừng kẻ nghèo trung niên’, ‘đừng kẻ nghèo tuổi già’ nữa ấy nhỉ?”

“Nếu tôi thực sự ham tiền, thì ngay từ đầu đã chẳng ở bên anh rồi!”

“Cả năm nay tôi tốn bao nhiêu tiền cho anh? Anh tặng tôi được ? Toàn là đống đồ nát trong nhà! Đến bao lì xì năm ngàn cũng tiếc không dám đưa!”

“Trọng nam nữ tôi còn chưa tính, với điều kiện nhà các người mà đòi bốn đứa, ra húp gió Tây Bắc chắc?”

Anh ta gân cổ gào:

tới lui, chẳng cũng vì tiền sao?”

“Chia thì chia! Tôi không tin này tôi lại không tìm được người tốt hơn!”

Tôi xách túi quay người bước đi.

Anh ta muốn lao chặn tôi lại:

“Muốn chạy? Không dễ thế đâu, thanh toán xong rồi hẵng đi!”

anh ta cũng bước vội mấy bước đến bên tôi, túm lấy tôi, động tác lanh lẹ đến mức chẳng giống người sắp bàn mổ chút nào.

Đúng lúc , mấy vệ sĩ phá cửa xông vào, một người che chắn cho tôi rời đi, người còn lại ghì chặt những người nhà họ Lâm đang kích động xuống sàn.

Lúc tôi xe, vẫn còn nghe tiếng gào thét bất lực đầy giận dữ Lâm vọng ra lưng.

5

, tôi nghe cả nhà Lâm thi nhau xấu tôi, buông ra đủ thứ lời lẽ độc ác khó nghe, bị vệ sĩ “dạy dỗ” cho một trận ra trò.

vệ sĩ rời đi, bọn họ còn định trèo tường trốn tiền, kết quả bị khách sạn bắt quả tang ngay tại chỗ.

Giằng co suốt một ngày một đêm, cuối cùng mới chắp vá được mười vạn tệ thanh toán.

Nghe lúc Lâm xanh lét, run rẩy quẹt thẻ trả tiền.

anh ta thì ngã quỵ xuống đất, vừa đập đùi vừa gào:

“Khổ quá mà! Một bữa mười vạn tệ, rõ ràng là đang tống tiền nhà tôi đây mà!”

Bà cụ nhà họ Lâm thì sợ quá ngất xỉu tại chỗ, cả nhà cuống cuồng đưa bà ta đến bệnh viện.

, cả gia đình tiu nghỉu về quê, lại một mình Lâm vừa ôn thi công chức, vừa đi thêm trả nợ.

Trong lòng tôi sảng khoái.

Nếu như họ không nghĩ cách lợi dụng tôi, thì cũng chẳng đến nông nỗi này.

Hôm tôi vẫn đi như bình thường, ai ngờ vừa đến công ty thì trước cổng bị ai dán đầy “bản tố cáo”, còn có cả loa phát thanh cứ lặp đi lặp lại:

“Tôi lấy tên thật tố cáo bạn tôi – Trì Hạ – là một cô thực dụng, mê tiền, nghèo chuộng giàu!

“Tôi đã đối xử với cô ta lòng dạ, không tiếc bất cứ điều . Vậy mà nhật không tặng món quà đắt tiền, cô ta liền mắng tôi thậm tệ!

ra mắt tôi, cô ta cố ý lừa tôi đến khách sạn năm sao, gọi nguyên một bàn đầy món, rồi ép tôi thanh toán hóa đơn mười vạn tệ!

“Thậm chí còn tìm người đến đe dọa tôi. tôi bị ung thư, vì bị cô ta dọa đến mức bệnh tình chuyển biến xấu, nằm liệt giường không dậy nổi!”

“Lương cô ta không cao, nhưng tiêu tiền thì như nước. Tôi bắt đầu nghi ngờ, cho đến phát hiện cô ta ngồi xe sang, sống trong biệt thự! Lúc tôi mới hiểu, số tiền là do cô ta bán thân mà có!

“Hy vọng mọi người nhận rõ bộ thật Trì Hạ, đừng bị biến thành kẻ bị đổ vỏ!”

Đầu tôi lập tức ong ong cả .

Lâm đây là đang muốn trả thù tôi, lại còn dùng thủ đoạn đê tiện thế này bịa đặt chuyện dơ bẩn về tôi!

Tôi bước đến gần hơn, trên tờ “bản tố cáo” ấy lại trắng trợn dán cả ảnh khỏa thân anh ta lén chụp tôi!

Tôi lập tức giật tấm ảnh xuống, rồi đập nát loa phát thanh.

Đồng nghiệp xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt khác lạ, chẳng hề kiêng dè mà trỏ bàn tán.

Tôi bình tĩnh bấm số gọi cho : “, có người bắt nạt …”

6

tôi vội vã chạy đến, xung quanh có người hả hê bàn tán:

“Trời ơi, đến cả Chủ tịch cũng ra rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương