Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Mấy cô gái nạt tôi buộc thôi học.
tôi này, đồng thời làm cho gia đình phá sản. Tòa án cũng phán tương đối nặng, cố ý giết người chưa thành.
Lại đủ 18 tuổi, Nửa đời còn lại phải trong tù rồi.
Nhưng những này đều là kỳ thi học.
Điều cấp bách lúc này, vẫn là kỳ thi học.
tôi nói, bốn niềm vui lớn của đời người. Điều gần tôi , chính là lúc bảng vàng đề tên, Bảo tôi hãy cảm thật tốt.
Tôi không có khái niệm gì về việc thi cử, không có lý do nào khác, tôi chưa từng được giáo dục theo kiểu thi cử. Nhưng kiến thức cần thi, tôi học xong nhà ba năm rồi.
Bây giờ, cần thích nghi chế độ làm bài trong thời gian giới hạn là được.
Kỷ Hứa Niên và Trương Tử Hàm cũng không có khái niệm gì.
Hai người thuần túy là không thích học.
kỳ thi thử lần một, tôi đạt hạng quốc tế.
Cả lớp ồ lên.
Có người đầu đồn, tôi được quốc tế đào về từ trường nghèo nông thôn để nâng cao tỷ lệ đỗ học.
Trương Tử Hàm đến hỏi tôi.
Tôi , đúng là nông thôn, nên cũng không phản bác.
Trương Tử Hàm và mẹ cô ấy lại đầu.
Mẹ cô ấy đi tìm giáo viên.
Không chuyển lớp cho tôi, mà còn sắp xếp tôi làm bạn cùng Trương Tử Hàm. Kỷ Hứa Niên từ lần cấm túc cũng như biến thành người khác, cứ đến giờ tự học là kéo hai chúng tôi ra ngoài.
Không phải trốn học, cũng không phải đi đánh nhau.
Ba chúng tôi tìm một học trống. Tôi dạy thêm cho hai người , hai người mua cơm cho tôi.
Kỳ thi thử lần hai nhanh chóng đến, hạng quốc tế vượt qua hạng phổ thông.
là lần đầu tiên kể từ khi thành lập quốc tế.
Cả , ngay cả tòa nhà dạy học cũng gần như đi ngang.
Biệt danh của tôi từ “Đồ nghèo” thành “Học thần”.
Những phong thư nhỏ màu hồng xuất hiện trong hộc Kỷ Hứa Niên cũng xuất hiện tôi. là tôi chưa kịp xem, Kỷ Hứa Niên giật lấy.
Kỷ Hứa Niên cũng học rất nhanh, đột phá một tháng rưỡi, một chân bước vào ngưỡng học. Trương Tử Hàm thì kém , cô ấy đôi khi học đến mức phát điên, sẽ hét lớn trong tự học.
“Ông trời ơi! này tôi định đi du học, tôi tự hành hạ mình làm gì?”
Kỷ Hứa Niên quăng cho cô ấy một câu: “Cố thêm một điểm, mẹ cô sẽ phải đóng ít tiền xây trường .”
Trương Tử Hàm rất yêu mẹ cô ấy, một chút, cúi đầu đầu phân biệt sin và cos.
Tôi lắc đầu, rút cuốn sách toán của cô ấy ra đổi thành sách ngữ văn.
Tốc độ học toán này, còn không bằng học thuộc thơ cổ.
13
Hôm nay là lần thứ 54 Trương Tử Hàm nói mình không làm được. Cũng là lần thứ 54 tôi nhìn cô ấy, nói cô ấy, cô ấy có làm được.
“Kiều Kiều, có học tập giống như nuôi dạ dày không.”
Sắc mặt Kỷ Hứa Niên thay đổi, trực tiếp bịt miệng Trương Tử Hàm.
Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
“Xí xí xí, tránh ra Kỷ Hứa Niên.”
Trương Tử Hàm đánh tay Kỷ Hứa Niên ra, tiếp tục nói tôi.
“Mẹ tôi ấy, giống như bạn bè, tôi được, đôi khi tôi cũng tôi được, nhưng thực ra tôi hoàn toàn không được. ấy, giống như vợ, rõ ràng tôi không được, nhưng luôn an ủi tôi rất được.”
Tôi không hiểu, vẫn vỗ vỗ cánh tay cô ấy đang úp học.
“ có làm được.”
“ nói tương lai của chúng ta sẽ như thế nào, Kiều Kiều?”
“Tôi lớn lên sẽ trở nên rất giỏi giang không?”
Trương Tử Hàm có chút buồn bã, phủ bản thân hiện tại, đồng thời lại nghi ngờ tương lai.
Tôi cũng lần đầu tiên đầu suy về tương lai.
là cho gì, tôi chấp nấy, chưa từng mình sẽ đi con đường nào.
Kỷ Hứa Niên còn kiên định chúng tôi: “Tôi chắc chắn sẽ giỏi bất kỳ ai trong nhà. Đặc biệt là, đặc biệt là…”
Chưa nói xong, học chìm vào một màu đen kịt.
Mất điện rồi.
Trong học và ngoài học đều rơi vào một sự kích động rục rịch, thông báo tạm dừng tự học tối vang lên từ chiếc loa cầm tay.
Học sinh trong lớp lũ lượt đi ra.
Hành lang tối om, còn lại đèn khẩn cấp sáng góc. Tôi xô đẩy đi về phía , trong lúc hỗn loạn có người nắm lấy tay tôi.
Là Kỷ Hứa Niên.
Cảm giác nắm tay rất kỳ lạ, giống như cơ đang trôi nổi giữa không trung đột nhiên có một hòn đảo để đặt chân.
Chúng tôi đi theo đám đông đến hành lang, càng lúc càng nhiều người dừng lại.
Có người đầu hô “Cố lên cho kỳ thi học”.
Có người đầu hát.
Điện thoại không dám lấy ra trong giờ học, lúc này đều được bật nguồn. Đèn pin phía sáng lên, lắc lư giữa những cánh tay.
là một hành động được lên kế hoạch từ .
Kỷ Hứa Niên nói gọi là “hò hét”.
Tôi chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy đứng một mảnh đất nhỏ như thế này.
hò hét đầy sức sống.
Âm thanh lộn xộn, nhưng chói tai.
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội.
Dù chưa nhìn rõ, cũng có lờ mờ ra.
Những điều mà chúng tôi tò mò, tương lai vừa bất an vừa mong đợi,
định sẽ tươi sáng.
14
ngày “hò hét” đó, Kỷ Hứa Niên biến mất.
Ban đầu chúng tôi anh ấy lại cấm túc, kết quả là ngay cả kỳ thi thử lần ba anh ấy cũng không tham gia.
Điện thoại cũng luôn trong tình trạng tắt máy.
Tôi không nhà anh ấy đâu, có kéo Trương Tử Hàm trốn học. là lần đầu tiên Trương Tử Hàm trốn học, cô ấy phấn khích xoa tay.
Cô ấy gọi một cuộc điện thoại, uy hiếp dụ dỗ tài xế nhà cô ấy đến đón.
Tài xế lái một chiếc Porsche mui trần đến.
Trương Tử Hàm nhỏ giọng giận dỗi tài xế: “Tôi bảo chú lái xe rẻ tiền, rẻ tiền mà!”
Rồi lại cười híp mắt nhìn tôi: “Ha ha, Kiều Kiều, xem xe nhà tôi này, tồi tàn lắm, còn không có cả mui xe.”
Tôi nghiêng đầu, không hiểu cô ấy đang nói gì, chiếc xe này quả thật rất rẻ rồi mà.
Tôi dùng ánh mắt an ủi cô ấy: “Không sao, đi được là tốt rồi.”
đường, Trương Tử Hàm dò hỏi được một chút tình hình của Kỷ Hứa Niên.
Phiền phức lần cấm túc , lần này là do chính anh ấy không gặp ai.
Tôi có chút nghi hoặc, gia đình kiểu gì mà vẫn còn giữ hình phạt cấm túc con cái.
“Haizz, chưa gặp Kỷ Hứa Niên đâu, một người cực kỳ lạnh lùng và vô tình. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy ông ấy khen Kỷ Hứa Niên một câu nào.”
“Mẹ tôi nói, cấm túc cái quái gì, chính là không muốn quản con, lại chê con không nghe lời, trực tiếp nhốt lại.”
“Mẹ anh ấy thì sao?” Tôi hỏi.
“Lo cho em trai anh ấy, nhưng hồi nhỏ mẹ tôi cũng hay đùa tôi như vậy. Nếu tôi không có tiền đồ, bà ấy sẽ luyện thêm một ‘nick phụ’.”
Em trai của Kỷ Hứa Niên chính là “nick phụ” như vậy, một người em trai cách 10 tuổi. Từ năm tám tuổi, không còn ai trong nhà công Kỷ Hứa Niên nữa sao?
Trái tim tôi như một tay lớn siết chặt.
Cảm giác này, gọi là đau lòng.
Trương Tử Hàm dẫn tôi đi vòng qua bên hông khu vườn, vào cửa thứ hai lầu hai.
Đó là của Kỷ Hứa Niên.
Trong bãi cỏ có rất nhiều viên sỏi nhỏ dùng để trang trí. Trương Tử Hàm nhặt vài viên, nhắm chuẩn ném lên.
Viên sỏi còn chưa chạm đến bậu cửa lầu hai.
Tôi tháo dây buộc tóc đầu, rồi lục trong cặp sách ra cây bút chì than. Dây buộc tóc móc vào nắp bút, kéo ra rồi thả, âm thanh sắc nét, đập vào cửa Kỷ Hứa Niên.
Cửa đang đóng kín đó lát mở ra một khe nhỏ.
Kỷ Hứa Niên tiều tụy mấy ngày không gặp thò đầu ra nhìn, lập tức phấn khích.
“Hai người sao lại đến ?” Anh ấy làm loa bằng tay, nhưng giọng rất nhỏ.
“ ăn cơm chưa?” Tôi hỏi anh ấy.
Anh ấy lắc đầu, vỗ vỗ bắp tay.
“Không đói.”
15
“Lần này lại vì gì?” Trương Tử Hàm ngửa đầu hỏi anh ấy.
“Em trai tôi xé bài tập sai của tôi, tôi đánh nó một trận. tôi nói tôi thi không đỗ, tôi mắng ông ấy một trận.”
“Mẹ tôi bảo vệ em trai tôi, bảo tôi cút khỏi nhà này.”
Kỷ Hứa Niên nói đến mẹ thì hít hít mũi.
“Lần đánh Triệu Gia Thịnh đó, nói tôi là đồ gây rối. Không thi đỗ học còn phải làm ông ấy bận tâm, mẹ tôi biện hộ cho tôi vài câu.”
“Tôi tưởng bà ấy là người duy còn đứng về phía tôi. Haizz, tôi nên chấp từ sớm.”
“Minh Kiều Kiều, Trương Tử Hàm, hai người thi tốt nhé. Tôi, tôi, tôi sẽ không tham gia kỳ thi học nữa.”
Giọng anh ấy càng nói càng nhỏ, như một kẻ đào ngũ vứt bỏ áo giáp, đứng đồng đội cũ.
Tôi móc kẹo đào trong túi ra, trực tiếp ném vào trán Kỷ Hứa Niên.
“Đau!”
“Minh Kiều Kiều!”
Kỷ Hứa Niên ôm trán giận dữ nhìn tôi, thấy là kẹo đào, lại vội vàng nhặt lên từ bệ cửa .
“Kỷ Hứa Niên, ăn gì đó rồi nói tôi.”
16
Vị ngọt của kẹo làm miệng bớt đắng , nhưng lòng Kỷ Hứa Niên thì cay đắng.
Chúng tôi nói bên ngoài lâu như vậy, không nào người nhà Kỷ không ra chúng tôi.
Trương Tử Hàm sợ mẹ cô ấy mình trốn học, không dám đi vào.
Tôi một mình bước vào khách. Mẹ Kỷ ngồi ghế sofa da, mặc một chiếc sườn xám màu xanh navy, thanh lịch trí thức.