Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cháu là bạn học của Hứa Niên?”
Tôi gật đầu: “Minh Kiều Kiều.”
“Nghe quản gia nói, cháu muốn gặp cô?”
Tôi gật đầu: “Cô ơi, cô có Kỷ Hứa Niên không?”
Mẹ Kỷ cười, ánh thương của cô ấy đặt trên cậu con trai nhỏ đang ở trong phòng ăn: “Không có người mẹ nào không con mình.”
“Mẹ lại bánh bí ngô cho con, con không muốn ăn.” Giọng trẻ con bất mãn truyền đến.
“Không ăn thì thôi, mẹ món khác cho con.”
Con trai nhỏ được dốc hết tâm sức, con trai thì đói bụng. Tôi chợt nhớ ra, lần đầu tiên tôi gặp Kỷ Hứa Niên, là vì hạ đường huyết.
“Cô có biết Kỷ Hứa Niên hạ đường huyết không?”
Mẹ Kỷ ngẩn người: “Có lẽ Hứa Niên quá kén ăn, không ăn uống tử tế nên mới dễ như vậy.”
Tôi lắc đầu, xé toạc bức màn che chắn của tình thân: “Nhưng anh ấy đã đói mấy ngày rồi.”
Mẹ Kỷ có mất mặt.
Tình của cha mẹ khó có san sẻ đồng đều, có lẽ tình họ dành cho Kỷ Hứa Niên vừa đủ. Không nhiều đến mức khiến anh ấy cảm thấy hạnh phúc, không ít đến mức khiến anh ấy từ bỏ cha mẹ.
Nhưng dành cho em trai, lại quá nhiều.
Vì vậy Kỷ Hứa Niên đứng ở giữa nhìn, vừa đủ anh ấy đau khổ cả đời.
Tôi quay người đi về phía cầu thang, Kỷ Hứa Niên đang đứng ở góc nhìn tôi, đôi hoa đào xinh đẹp đỏ hoe.
Thực ra anh ấy rất giống mẹ, đặc biệt là đôi .
Tôi nắm lấy tay Kỷ Hứa Niên, kéo anh ấy ra ngoài.
“Khi cô chú nghĩ anh ấy không hiểu chuyện, có nghĩ một . Tại sao con người có nhận ra cách bày tỏ tình , mà lại không nhận ra sự thiên vị của mình?”
17
Kỷ Hứa Niên đi ra ngoài nhanh hơn tôi nghĩ. Ngày có kết quả, anh ấy đỗ suýt soát Đại học Công an.
Tôi đạt thủ khoa thành phố, cùng Kỷ Hứa Niên đến Bắc Kinh.
Trương Tử Hàm đi nước ngoài ngay ngày hôm sau thi đại học.
Mẹ cô ấy nói đã đăng ký cho cô ấy một dự án công ích cho kangaroo ăn, cô ấy quen với môi trường học .
Cô ấy gọi điện cho tôi mỗi ngày, lệch múi giờ hai tiếng.
Lại một lần nữa cô ấy đánh thức giữa giấc ngủ trưa. Tôi máy riêng của bố, xin đường , thẳng đến Canberra.
“Cậu nói, cái máy này, là của nhà cậu?”
Cô ấy há hốc mồm đến sân tôi hạ cánh.
Tôi gật đầu.
“Nhà cậu không phải trồng đào !”
“Đúng vậy, khoảng mười mấy vạn mẫu đó.”
“Công chúa đào của tôi! Xin nhận của tôi một lạy!”
“, cậu và Kỷ Hứa Niên thế nào rồi?”
“Anh ấy khởi đi , tôi ở nhà luyện công.”
“Không, tôi nói là tình cảm, tình cảm cơ!”
Tôi nhớ lại ngày chụp ảnh kỳ thi đại học. Nhiều bạn học trong lớp xem tôi như vật may mắn thi cử, đều xoa đầu tôi chụp ảnh chung.
Đến lượt Kỷ Hứa Niên, anh ấy hít sâu tại chỗ.
Cuối cùng đưa tay, khoác vai tôi.
“Minh Kiều Kiều.”
“Mặc dù ngày mai là kỳ thi đại học, nhưng hôm nay tôi thực sự muốn nói.”
“Tôi thích cậu.”
“Kỷ Hứa Niên.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
“Thi xong tôi đưa cậu về nhà xem. Nếu cậu chấp nhận được gia đình tôi, tôi sẽ chấp nhận cậu.”
18
Ngày đến nhà tôi, Kỷ Hứa Niên thay một bộ đồ leo núi, anh ấy mang rất nhiều thứ trong ba lô.
Ví dụ như thuốc chống muỗi, băng cá nhân, gậy leo núi gấp gọn.
Tôi không nói gì, đưa anh ấy lên xe buýt tham quan quan.
Anh ấy đặc biệt phấn khích trên đường.
Người ta nói tiểu nhân đắc chí, anh ấy lại có vẻ như chú chó nhỏ đắc chí.
Khi xe buýt vượt qua ngọn núi đầu tiên, anh ấy mở sổ xe, hít thở không khí trong lành một cách sảng khoái: “Thời tiết ở đây thật đẹp, sau này chúng ta về thăm nhà thường xuyên nhé.”
Tôi gật đầu.
Vượt qua ngọn núi thứ hai, anh ấy sờ vào thẻ căn cước trong túi: “Kiều Kiều, em thấy anh có với em không?”
Tôi lại gật đầu.
Vượt qua ngọn núi thứ ba, tình cờ có một đường hầm, điện thoại không có tín hiệu nào, giọng anh ấy nức nở: “Minh Kiều Kiều em là đồ con gái tồi, không thích anh không bán anh đi chứ.”
Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Vượt qua ngọn núi thứ tư, xe buýt dừng lại bên cạnh một chiếc xe cổ màu xanh lá cây lòe loẹt.
xế mở : “Tiểu Minh Tổng, đến rồi.”
Tôi gật đầu, kéo Kỷ Hứa Niên đang có nghi hoặc xuống xe. Bố tôi mặc áo sơ mi hoa trong chiếc xe cổ lòe loẹt huýt sáo.
“Bảo bối!”
Kỷ Hứa Niên lập tức chắn mặt tôi, hung dữ trừng nhìn bố tôi: “Chú ! Chú gọi ai là bảo bối vậy!”
Tôi đẩy anh ấy ra, có bất lực mở xe: “Bố.”
Bố tôi búng tay về phía Kỷ Hứa Niên.
“Bất ngờ ! Không ngờ ta là bố nó chứ gì!”
Bố tôi lái chiếc xe cổ lòe loẹt chở Kỷ Hứa Niên đi dạo, càng đi anh ấy càng kinh ngạc.
“Chú ơi, chú nói mấy ngọn núi này đều là sản của gia đình ?”
Tôi và bố tôi đồng thời gật đầu.
19
khi nhận giấy trúng tuyển, trường tổ chức một chuyến . Nghe nói là do cổ đông mới đến trợ, một chuyến sang trọng trọn gói.
Nơi ở là khách sạn vách đá có tiền không đặt được, giá niêm yết là mấy chục vạn một đêm.
Cổ đông nói, chi tiền không thành vấn đề, chủ yếu là chúc mừng năm đầu tiên ông ấy đến đã có thủ khoa thành phố.
Năm nay học sinh nhiều, xe buýt tham quan quan đã đến gần ba mươi chiếc. Kỷ Hứa Niên đi tổ chức học sinh lên xe, tôi lên xe đợi anh ấy .
Oan gia ngõ hẹp, trên chiếc xe tôi đang , Triệu Gia Thịnh bước lên.
Cậu ta đã trồng một cái răng mới, đi ngang qua tôi, giọng điệu đầy vẻ khinh bỉ.
“Minh Kiều Kiều, cái đồ nghèo rớt mùng tơi như , e là cả đời không có tiền đi một chuyến như thế này đâu.”
“Cậu bệnh Triệu Gia Thịnh, kiếm chuyện gì, chuyến đi này chẳng phải là chúc mừng Kiều Kiều đạt thủ khoa thành phố ?”
Tôi kịp đáp trả, một nữ sinh trong lớp đã đứng ra nói giúp tôi.
“Đúng vậy, không có Kiều Kiều, không có bố cậu ấy, cậu ở nổi không?”
“Đồ đàn ông thối tha, lát nữa cẩn thận Kỷ Hứa Niên đến lại đánh rụng răng cậu.”
“Các người!”
“Hừ, Kiều Kiều, có lẽ cổ đông là nhìn trúng Minh Kiều Kiều đấy.” Cậu ta dùng giọng điệu ghê tởm gọi tên tôi.
“Các người không thấy Minh Kiều Kiều thực ra trông được sao?”
“Da lại trắng, lại to, tên lại là Kiều Kiều, không biết cơ mềm mại bao nhiêu nữa————”
“Bốp” một cái tát, Triệu Gia Thịnh nói hết câu đã xế tát một cái.
“Thằng xế thối tha nhà dám đánh tao!”
Triệu Gia Thịnh đưa tay định đánh trả. Tôi nắm lấy cổ tay anh ta, giơ tay lên lại thêm một cái tát.
“Hay lắm Minh Kiều Kiều!”
Người này sao vẫn nói được? Tôi nhíu , dùng sức nắm chặt cổ tay anh ta, kêu “rắc” một tiếng.
“A đau đau! Con tiện nhân nhà ! Buông tao ra!”
Tôi đưa tay nắm lấy cằm anh ta, kéo xuống một cái, cằm lại một lần nữa trật khớp.
“Minh, Minh Kiều Kiều, tôi sai rồi sai rồi…”
Cơn đau khó chịu nhanh chóng khiến người ta kiệt sức, Triệu Gia Thịnh buông thõng cổ tay trên đất.
Kỷ Hứa Niên sắp xếp xong mọi người lên xe, vừa bước vào đã thấy Triệu Gia Thịnh bệt mặt tôi.
Anh ấy xắn tay áo lên chửi bới đi tới: “Lại là , Triệu Gia Thịnh, lại đây lại đây, tao xem cái răng mới trồng của chịu được đòn không.”
Triệu Gia Thịnh khóc lóc lùi lại, trên xe lập tức nhường ra một khoảng trống. Tôi đứng sau lưng Triệu Gia Thịnh, nhìn cậu ta lết đến chân tôi.
Hướng dẫn viên trong khu thắng vừa hay mở xe bước lên, Triệu Gia Thịnh thấy, khóc lóc kêu lên: “Này! Hướng dẫn viên! sát!”
Hướng dẫn viên có ngơ ngác: “ sát? ai?”
Triệu Gia Thịnh dùng ngón tay lại chỉ vào tôi: “ con nhỏ này, cô ta!”
“Ồ, ý cậu là, ở địa bàn của sếp chúng tôi, cậu muốn sát sếp nhỏ của chúng tôi?”
20
Xung quanh vang lên một loạt tiếng hít vào.
Triệu Gia Thịnh càng thêm sụp đổ: “Cô ta không phải… là học sinh nghèo được công nhận sao?”
Tôi lắc đầu: “Trường công nhận chỉ là tôi mặc định, tôi bao giờ thừa nhận. Cổ đông mà cậu nói nhìn trúng tôi, là bố tôi.”
“Chiếc xe cậu đang là phương tiện giao thông của gia đình tôi. Khách sạn vách đá mà cậu nói không đặt được, là sản của gia đình tôi.”
“Ồ, bao gồm toàn bộ chi phí chuyến đi này của cậu, đều là tiêu tiền của nhà tôi. Thế này đi, Triệu Gia Thịnh, vì cậu coi thường tôi, vậy chuyến này, cậu tự trả tiền đi.”
“Tiểu Chu ca ca, chi phí tour riêng một người cao cấp là bao nhiêu nhỉ, cộng thêm một đêm ở khách sạn vách đá.”
Hướng dẫn viên Tiểu Chu lấy điện thoại ra đầu tính toán.
“ cáo Tiểu Minh Tổng, tổng cộng là bốn mươi ba vạn tám ngàn.”
“Được, xuất hóa đơn đi, con số này khá hợp với cậu đấy, Triệu Gia Thịnh.”
“ nữa, một cô gái tên là Kiều Kiều, là nói cô gái này cao như cây kiều mộc. Chứ không phải dùng tư tưởng dơ bẩn của cậu bịa đặt về cơ cô ấy.”
“Vậy thì,” Trương Tử Hàm cất củ cà rốt cho kangaroo ăn vào: “Công chúa đào của tôi, cậu vẫn nói cho tôi biết, hai người rốt cuộc đã ở bên nhau ?”
Tôi bật màn hình điện thoại cho cô ấy xem, màn hình khóa là bức ảnh anh ấy khoác vai tôi ngày .
Mở điện thoại ra, là pháo hoa ngày đi .
Dưới pháo hoa, Kỷ Hứa Niên và tôi ôm hôn nhau.
Có người kinh ngạc, có người vỗ tay, chỉ có bố tôi đứng ở góc xa nhất của bức ảnh.
Tức đến nhảy dựng lên.
[HẾT]