Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

khuya, ta ngồi dưới ánh nến mờ, lặng lẽ xem lại những bức thư Tạ Tùy An bí mật gửi đến suốt mấy .

Sau khi cưới Tam tỷ, hắn sống chẳng mấy yên ổn.

Ban , Tam tỷ đối với hắn có chút dịu dàng của nữ tử nhưng hắn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, xa cách.

Thế nhưng vốn dĩ Tam tỷ cũng không yêu hắn mà gả hắn. Là Công chúa đích nữ tôn quý của Nam Chu, nàng ta có thể cam ngày vây quanh một khúc gỗ lạnh nhạt hắn?

thế, sau khi sinh con được một , Tam tỷ gần chẳng nói thêm lời nào với hắn.

Nghe nói nàng ta không biết từ đâu tìm đến một nhóm tiểu quan từ gánh hát, mày ai nấy đều tuấn tú, ca múa giỏi giang rồi nuôi luôn trong viện bên cạnh Tạ Tùy An.

Cũng may, nhờ thế mà hắn được thanh tĩnh.

Rồi hắn bắt viết thư ta.

Mỗi tháng một lá, đều đặn gửi đến. Mà ta chưa từng hồi âm một lần nào.

Ngày ta thân, khi đối với lời mỉa mai khiêu khích của Tam tỷ, hắn chẳng hề mở miệng bênh vực, từ khoảnh khắc ta hạ quyết : quên lời thề biển hẹn non xưa, từ nay về sau không liên quan đến hắn nữa.

Ngay từ lần tiên nhận được thư, ta bắt điều tra hắn dùng cách để đưa thư đến được tận Bắc Cảnh.

Thế nhưng tra mãi vẫn không tra ra manh mối.

May mà trong thư hắn cũng chẳng viết đặc biệt nên ta tạm thời gác đó sang một bên.

Ta đọc lại từng lá thư, gom thành một chồng dày rồi thổi tắt ngọn nến, giường nghỉ ngơi.

Ngủ rồi, ta mơ một giấc mộng hoang đường.

Ta mơ thấy Thác Bạt Thành nửa giường ta.

Ngay cảm giác da chạm da cũng chân thật đến rợn người.

Ta giật mình sờ soạng bên giường và chạm … một bàn tay.

Toàn thân ta run , lập tức mở bừng mắt liền chạm ngay vào ánh mắt của Thác Bạt Thành.

Thành, con lại ngồi bên giường của ai gia giữa thế này? Quá nửa rồi, không hợp quy củ đâu.”

Ta lập tức ngồi dậy, tim đập loạn .

Thác Bạt Thành nhìn ta chằm chằm một lúc rồi bật cười: “Nói đến không hợp quy củ, nhi thần nào sánh được với mẫu hậu?”

Lòng ta trầm xuống.

Hắn đưa tay kia ra từ phía sau, trong tay chính là xấp thư mà ta quên chưa cất .

“Mẫu hậu.” Giọng hắn trầm hẳn xuống, mang theo ý vị khó lường: “Người… không đang thông đồng với địch phản quốc đấy chứ?”

6

“Dĩ nhiên là không.” Ta nhẹ nhàng thở phào: “Bắc Cảnh là quốc đô duy nhất của ai gia.”

Thác Bạt Thành nhướng mày: “Vậy những bức thư này…”

“Chẳng chỉ là vài thứ không quan trọng, đem đốt là được.”

Lúc này ta vô may mắn Tạ Tùy An vẫn biết giữ chừng mực.

Thác Bạt Thành nheo mắt lại, cố tìm chút sơ hở trên nét ta. Nhưng ta thản nhiên đối diện ánh mắt hắn, không hề hoảng hốt.

Sau khoảnh khắc đối ngắn ngủi, ánh mắt hắn dần dịu lại. “Gia thư của mẫu hậu trân quý thế, có thể tùy tiện thiêu hủy được.”

Hắn đứng dậy, đem những bức thư cẩn thận đặt vào tráp trang điểm của ta.

Ta buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

“Giữa nửa khuya mà con tìm ai gia là có vậy?”

Hắn quay người lại: “Bệ hạ bị khách ám sát.”

Lông mày ta lập tức nhíu lại: “Lúc nào?”

“Ngay một canh giờ sau khi mẫu hậu rời .”

Hung thủ cải trang thành cung nữ, thừa lúc Thác Bạt Tín đang tắm liền rút dao găm mưu sát. May mà hắn phản ứng nhanh, giơ tay đỡ nên chỉ bị một vết thương trên cánh tay.

“Thần nhi tìm thấy vật này trên người khách.” Thác Bạt Thành lấy từ tay áo ra một mảnh gỗ nhỏ, ta nhìn kỹ, trên đó khắc rõ ràng phù hiệu của Nam Chu.

“Người của Nam Chu?”

“Mẫu hậu từng thấy biểu tượng này chưa?”

Ta đón lấy mảnh gỗ, chăm chú quan sát, cảm thấy vô quen mắt. “Thứ này giống vật từ trong cung truyền ra ngoài.”

Người Nam Chu đúng là xảo quyệt, một đề nghị đàm phán, một lại phái khách ám sát.

“Là ai gia xem nhẹ họ rồi.”

Ta trả lại mảnh gỗ Thác Bạt Thành: “ Tín giờ thế nào rồi?”

“Không đáng ngại.” Thác Bạt Thành đáp: “Nhưng thần nhi rằng, đàm cần cân nhắc lại thật kỹ.”

Ta khẽ cười: “Ai nói ai gia định đàm với họ?”

“Không đàm?”

“Đúng vậy.” Ta thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Ai gia muốn Nam Chu … diệt quốc.”

7

Hôm sau, ta đến thăm Thác Bạt Tín.

Cánh tay hắn gần bị băng bó đến mức giống cái bánh tét, trông có phần buồn cười.

“Vất vả con rồi, Tín.”

Thác Bạt Tín mỉm cười nhẹ: “Chỉ là vết thương nhỏ, không .”

Hắn chống người ngồi dậy, tựa vào giường: “Sáng nay đại ca nói với con, mẫu hậu không định đàm nữa. Mẫu hậu thực sự nhẫn đến vậy ?”

Ta khẽ gật .

Tín.” Ta mở lời: “Từ sau khi mẫu thân ta mất, đối với Nam Chu, ta chẳng nửa phần tình nghĩa nào nữa.”

họ cứ yên .

Ta mới vừa gả sang đây được nửa thì Nam Chu truyền đến tin mẫu thân đời.

Bề ngoài chỉ nói lo nghĩ quá độ, sinh trọng bệnh mà không khỏi.

Nhưng người mang tin đến là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu.

Tuy xuất thân của mẫu thân ta không cao nhưng nhan sắc xuất chúng, rất được phụ hoàng sủng ái. Hoàng hậu chướng mắt cũng không ngày một ngày hai.

Những , trước hay sau lưng ta đều không ngừng giở trò hãm hại mẹ con ta.

Ta nhớ ta bảy tuổi, mẫu thân lại mang thai.

Thái y chẩn đoán rằng lần này là Hoàng tử, phụ hoàng nghe tin mừng rỡ vỗ tay liên tục: “Tốt! Tốt lắm! Trẫm và ái phi cuối cũng có con trai rồi!”

Mẫu thân cũng vô hạnh phúc, nắm lấy tay ta nói rằng: nếu có thêm đệ đệ, sau này mẹ con ta sẽ đỡ bị ức hiếp hơn.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được hai tháng… thì đứa bé không nữa.

Hôm đó, mẫu thân trên đường đến thỉnh an Hoàng hậu, giẫm một hạt Phật châu nên ngã xuống, máu chảy lênh láng.

Dù mời đến Thái y giỏi nhất cũng chẳng thể cứu vãn.

Phụ hoàng giận dữ, hạ chỉ điều tra nghiêm ngặt nhưng điều tra mãi cũng không ra được điều .

Nhưng ta thì biết rõ ràng là xảy ra.

Nô tỳ bên cạnh Hoàng hậu làm rơi xâu chuỗi Phật, vừa hay bị ta khi đang trốn một bên đuổi bướm nhìn thấy.

Ta hận, hận bản thân khi không sớm nhắc mẫu thân đường cẩn thận.

Cũng hận phụ hoàng lại để mọi chìm xuồng thế.

Thế nhưng lúc ta nhỏ, lại chỉ là một công chúa, muốn làm cũng lực bất tòng .

Sau lần sảy thai, mẫu thân trở nên trầm lặng, ít nói.

bảo ta: “ Xu, có lẽ đây là số mệnh của chúng ta rồi.”

Từ đó, cố tình né tránh ân sủng, cũng vậy mà mẹ con ta được yên ổn mấy .

Nhưng ta không ngờ, rồi sẽ có một ngày ta bị ép gả Bắc Cảnh thân.

Quả nhiên, ta vừa rời chân khỏi kinh thành, ta lập tức ra tay.

Rõ ràng mẫu thân ta bị họ hại chết.

Chỉ thế lực nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu quá lớn, phụ hoàng không dám truy xét sâu xa.

Sủng ái và ân tình của thiên gia, cuối chẳng chỉ là một trò cười to lớn.

Hoàng thành Nam Chu thật đúng là một nơi nuốt người không nhả xương.

Ta để lưu luyến nữa chứ?

Thác Bạt Tín mỉm cười: “Mẫu hậu lo xa rồi, đương nhiên nhi thần tin người.”

Giọng hắn vô thành thật, hoàn toàn không giống với kiểu âm u khó dò của Thác Bạt Thành.

Ta vẫn thường nghĩ, so với Thác Bạt Thành, hắn chẳng hợp làm hoàng đế chút nào.

Hoàng quyền là thứ quyền lực tối cao mà nguy hiểm tột bậc , với tính cách của Thác Bạt Tín, căn bản không đủ sức nắm giữ.

Nhưng khổ nỗi trong bốn Hoàng tử của Bắc Cảnh, không ai chịu làm Hoàng đế .

Cuối vẫn là ta, nửa ép buộc nửa dụ dỗ khiến hắn miễn cưỡng bước ngôi báu.

Nghĩ vậy, việc hắn bị khách ám sát nửa có khi cũng là do phần nào liên lụy từ ta mà ra.

Nhưng Thác Bạt Tín chẳng hề để , chỉ phất tay cười nói:

“Có điều, cứ dễ dàng tiêu diệt Nam Chu vậy… có là quá hời họ không?”

Ta khẽ cười: “Chính là vậy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương