Mỗi tháng tôi đều đều như vắt chanh chuyển cho m-ẹ chồng 4.000 tệ tiền chợ.
Cứ em chồng về, y như rằng bàn ăn biến thành yến tiệc hoàng gia — gà vịt cá thịt đầy ắp, mùi thơm bốc lên muốn lật tung cái mái nhà.
Nhưng chỉ cần em chồng rời đi, thì tôi — đứa chi tiền sinh hoạt — ngồi gặm rau với đậu phụ như phạm nhân cải tạo.
M-ẹ chồng còn giả bộ từ bi dặn tôi một câu trơ trẽn:
“Ăn chay thanh đạm cho tốt, dưỡng s-i-nh đấy con, ăn nhiều vào.”
M-ẹ nó chứ. Bà đang dưỡng s-i-nh cho tôi hay diệt s-i-nh tôi?
Hôm ấy, tôi không nhịn nữa. Dứt khoát gọi người giúp việc theo giờ đến nhà, thẳng tay.
Mặt m-ẹ chồng tái mét như sắp trúng gió, tay run lẩy bẩy chỉ vào mặt tôi:
“Cô… cô làm vậy là sao hả?”
Tôi bật cười lạnh, nói một câu khiến bà á khẩu:
“Tiền tôi đưa đủ. Nhưng từ nay trở đi — mua gì, ăn gì, tôi quyết.”