Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

lúc đó, tôi gọi liên tục, tôi lờ . Chắc chắn để thúc mau về viện, nào là phẫu thuật , nghe hoài phát chán.

Tôi buồn quan tâm.

lúc điện thoại với WeChat reo inh ỏi, tôi bắt máy.

“Vân Thanh, mau viện , Tiểu phẫu thuật xảy ra chuyện , nhanh lên!”

Tôi ừ hử an ủi, hứa sẽ ngay, nhưng thong thả nửa tiếng sau .

Cửa ICU.

Chưa kịp bước vào, anh trai tôi đã lao tới, định vả thẳng .

“Đồ tiện nhân, đánh mày!”

May mà tôi né kịp, anh ta quờ trượt, loạng choạng vài bước đứng vững, quay chửi xối xả.

tiện nhân này còn dám giả ngu? Mày biết rõ bác sĩ dặn nhịn ăn, sao còn cho ăn? Muốn hại đúng không? thấy mày cố tình đấy, đồ đĩ hại !”

tôi cũng có từ lúc nào. Thấy tôi suýt bị đánh, bà những không bênh, còn đổ thêm dầu vào lửa. Đúng là ruột đấy.

Kiếp trước tôi đã rõ bà thương mình, coi tôi cây ATM, nhưng nghe vậy vẫn nhói lòng.

!”

Nhưng tôi hiểu hết .

là chị tôi, lần nữa đổ sạch trách nhiệm lên đầu tôi.

Tôi liếc sang chị ta, tỉnh bơ, khóe môi còn nhếch nụ cười đắc thắng.

Giỏi thật, vu oan còn chuyên nghiệp hơn cả diễn viên.

“Là chị em cho ăn à…” Tôi hỏi.

“Ai có quan trọng không? Mày cho mày ăn, bây giờ còn đang nằm ICU không biết sống thế nào, mày xem làm sao đây.” Anh tôi gào lên, đỏ gay sắp nổ tung.

“Đương nhiên là quan trọng, vì đây là vu khống.” Tôi đáp tỉnh bơ.

“Đây không thật thật, chị mày lẽ oan cho mày chắc?”

“Đúng đó em út, nhận . Nếu em có mệnh hệ em cũng không thoát nổi đâu. Thái độ ngoan ngoãn một tí còn đỡ ăn đòn.” Chị chen ngang, giọng vừa hù dọa vừa giấu giếm.

Tiếc là tôi đâu dễ nuốt chiêu này.

“Không chị cho Tiểu ăn sao? Em còn nhắc chị mà chị còn mắng em đầu óc có vấn đề.” Tôi nhìn thẳng, lạnh tanh.

“Chị , nếu vì ăn uống mà xảy ra cố phẫu thuật viện không có chuyện nuốt cho qua đâu. Camera giám sát phòng để ngắm à? Chị định đổ hết lên đầu em trắng trợn thế sao?”

“Mày xàm thế! Chồng, anh đừng nghe bịa đặt. Chính mang một đống đồ ăn cho Tiểu , còn bảo bồi bổ thể lực, không cho em với bác sĩ.” Chị ta vừa hốt hoảng vừa gồng cứng, to để át run rẩy.

thấy mày chó cùng rứt giậu, cắn bậy thôi. , ai đời hại mình?” Giọng chị ta càng to càng lộ chột dạ.

“Bớt lời vô nghĩa , giờ Tiểu ICU sống chưa rõ, mày mau lấy hết tiền ra cho phẫu thuật tiếp.” Anh trai tôi phẩy tay, quan tâm tiền.

Rõ ràng nóc nhà này yêu thương trai, mắt toàn tiền.

“Tôi không có tiền! thẳng luôn, tôi bị công ty đuổi việc . Buổi trưa nay làm thủ tục bàn giao xong. Số tiền tôi đưa cho các người chính là toàn bộ gia tài .”

? Mày bị đuổi việc?!” Anh trai và tôi đồng thanh hét lên.

Bao năm nay tôi chi tiền thoải mái đều nhờ công việc ngon nghẻ. Giờ biết tôi mất việc, bọn họ là người cuống lên đầu tiên.

“Mày không bịa ra để trốn tiền đấy chứ?” Anh tôi nghi ngờ.

“Anh không tin cứ gọi điện lên công ty hỏi, hoặc đó gây mấy lần trước xem họ còn nhận tôi không.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương