Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

cười nhẹ: “Tôi cậu đang về chính mình. cậu ơi, Thanh Dã không giống cậu, cậu chẳng lựa chọn.”

lần thực tập xã , cậu làm mất cây bút máy. Thực ra không phải tôi tìm , mà Thanh Dã tối đó mang đèn pin tìm, suýt bị thầy kiểm tra phát hiện.”

nhiều chuyện nữa cậu không .”

Lời của như tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Tôi lẩm bẩm: “Tôi hoàn toàn không biết gì.”

“Tất nhiên rồi. Thanh Dã vốn ít lời, không để tôi với cậu, nên cậu đương nhiên chẳng gì.”

“Vậy sao cậu không với tôi?” Tôi cố đòi một câu trả lời.

“Không phải mọi yêu thương đều thổ lộ. Cậu quen kìm nén, đựng cuộc đời đầy khổ sở. Một ngày người muốn đồng hành cùng, cậu cần thời gian thuyết phục bản thân chấp nhận. Cậu quen giấu cảm xúc. Tôi quen biết lâu lắm, hiếm cậu biểu cảm phong phú. cậu thì ——”

chợt lém lỉnh: “Lần thao cậu chạy té ngã, tôi tận mắt Thanh Dã từ khán đài nhảy xuống, giữa chừng Tạ Viễn Tàng bế cậu phòng y tế, cậu đành giả vờ ngang. Lần tôi Thanh Dã hoảng loạn và lúng túng vậy, mà cấm tôi kể .”

Đó góc của Thanh Dã tôi chưa . Cậu giấu quá kỹ, mức tôi luôn tưởng cậu ghét tôi.

Cổ họng tôi nghẹn, tôi khàn giọng hỏi: “Vậy sao cậu kể tôi nghe?”

“Tôi được ưu tiên nhập học sớm, dù Thanh Dã trách không tìm được ai.” xoa tôi, hạ giọng: “Hơn nữa, nếu không , bất công với cậu và cả cậu .”

kể, Thanh Dã trước kia không độc lắm. “Từ sau mẹ cậu mất, cậu bắt cảm số mình bất hạnh.”

Ba chữ đó cứ vang trong tôi.

tôi đứng trước cửa phòng bệnh, Thanh Dã vẻ gầy hơn. Cậu nhanh nhẹn thay đồ bẩn cho , đổ hết thứ ô uế trong bô. dọn xong, cậu ngồi xuống ăn chén cháo nguội.

Chưa kịp húp, bỗng vùng dậy, quật chén rơi khỏi cậu, rồi cậu đứng dậy thu dọn, túm cánh cậu cắn . Máu rỉ ra, cánh trần lộ đầy vảy sẹo cũ. Thanh Dã chỉ đứng im, không nhíu mày.

Tôi gọi y tá can thiệp, kéo cậu ra khỏi giường bệnh. Y tá chẳng ngạc nhiên: “Chờ cháu bị đuổi , không ai chăm, vui không?”

“Đuổi thì tốt.” Thanh Dã mỉa mai: “ nó trước mặt tôi tôi bực. đánh lừa gọi uống cháo? Nó xứng ăn cái đ…!”

Một tràng tục tĩu vang lên. Y tá dọa nếu quấy rối bệnh nhân sẽ đuổi , mới ngừng, vẫn nhìn Thanh Dã hằn học. Thanh Dã đứng im, như pho tượng không hồn.

tôi đón cậu bôi thuốc, cậu mới chợt tỉnh, mi mắt rung nhẹ: “ sao đây?”

“Tôi không thì cậu đã chết rồi!” Tôi vừa giận vừa lo. Kiếp trước mất sớm, Thanh Dã không chăm lâu thế này.

“Chết không được.” Thanh Dã nhếch mép cười: “ tra tấn tôi chết không hết khổ.”

“Biết bị tra tấn mà vẫn ở chăm? Thanh Dã, óc cậu vấn đề à!”

Thanh Dã im. vết thương trên băng xong, cậu nhắn tôi về:

“Việc đã hứa với Thịnh tổng lẽ tôi không thực hiện được, tiền tôi sẽ trả . dung ôn tập tôi ghi đầy trong sổ, nhớ đọc kỹ, chỗ nào không thì hỏi .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương