Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Ánh đèn hành lang lạnh quét lên mặt Thẩm Thanh Dã, cậu không lóe sáng. cậu bình thản, khiến tôi hoảng loạn, bất chấp kéo chặt :

cậu thì ? Lớp 12 rồi, cậu không ôn thi ? Cậu đỗ đại học ?”

“Tôi?” Thẩm Thanh Dã khựng, như nhớ phải lo bản thân: “Tôi ở viện này có thể——”

“Cậu lừa tôi!” Tôi cắt ngang, cưỡng ép: “ đó không cậu ôn tập. tra tấn, thấy cậu khổ vui. Cậu đi với tôi ngay! Nếu không yên tâm, tôi thuê hộ lý!”

không lay động cậu. Cậu cúi mặt, ánh nhìn dừng trên bàn chúng tôi đan vào nhau:

“Thịnh Oanh,” cậu khẽ gọi, như từ xa lắm, “đó nội tôi.”

Bình thản, tôi hiểu ý cậu—người thân duy nhất . Mẹ mất, cha mang nợ khuất dạng, chỉ nội.

“Tôi từ nhỏ lớn vận khí , thiếu. , hy vọng thành.”

Sức ấm trong tôi nhạt dần. Thẩm Thanh Dã đẩy tôi , dịu dàng: “Vậy nên tránh xa tôi. Tránh càng xa càng , nhất đừng liên quan tôi.”

cậu run run, rõ ràng, khiến cơn sóng cay đắng trào lên ngực tôi. Tôi nhìn Thẩm Thanh Dã, nhớ lời Mạnh Ninh Hy: “Cậu ấy hình như nghĩ số mình khổ.” Đm cái số!

Lục Thu Thu từng lấy danh nghĩa thăm viện. lâu sau, hộ công bị đuổi, Thẩm Thanh Dã ép buộc phải chăm sóc. Kiếp trước chưa từng xảy , nên liên quan tôi.

Các nhân và người nhà trong phòng tận chứng kiến nội hành xử đáng phẫn nộ. Một bà thím nắm tôi :

gái, cháu với thằng nhóc kia bạn học đúng không? Cháu khuyên nó đi, học sinh không ở trường mà chăm lão kia? Lão ta rắn độc, bản thân không sống được thì không để hậu bối sống , có chăm được đâu!”

Tôi gật , hôm sau liền chuyển cậu sang phòng đơn. Khi lão nổi giận chĩa mặt Thẩm Thanh Dã, tôi để vệ sĩ tiếp nhận công việc trong cậu, ép đưa cậu ngoài.

“Đây đề thi và bài tập Tống nhờ tôi mang cậu. Cậu không được, mấy này phải xong.”

Thẩm Thanh Dã giãy giụa dần nhỏ .

“Thẩm Thanh Dã.” Tôi nhìn thẳng cậu. “Nếu cậu mục rữa trong viện—cậu chỉ cần , tôi không cản nữa.”

Cậu cúi thấp , ánh dừng trên bàn chúng tôi đan vào nhau.

“…cậu đã sẽ không thích tôi nữa.” khàn, hơi tự buông bỏ.

“Tôi bây giờ bạn. Cậu không thừa nhận vô ích.”

xong, tôi cúi đề. Thẩm Thanh Dã đứng yên một lúc, rồi ngồi xuống đối diện.

Lão không định quấy rối, vừa phát tiếng động, vệ sĩ lập tức trừng . ta vốn bắt nạt kẻ yếu, gặp vài lần thì ngoan ngoãn dừng. Nhờ vậy, Thẩm Thanh Dã thuận lợi xong bộ đề.

Nếp nhăn giữa lông mày cậu ấy giãn đôi chút.

“Tôi sẽ giúp cậu mang Tống chấm.”

Tôi cất bài của Thẩm Thanh Dã, luôn: “ mai tôi sẽ không nữa.”

Bàn cậu ấy cầm bút bỗng siết chặt.

Hơi thở khựng một chút, nhanh chóng trở bình thường.

Cậu gật : “Không , dù đây không phải—”

“Thẩm Thanh Dã, thẳng thắn chút không chết được đâu.”

Tôi liếc cậu, hừ lạnh: “ tôi thì cứ thẳng .”

Có lẽ vì bộ dạng tồi tệ nhất đã bị tôi nhìn thấy hết rồi.

Thẩm Thanh Dã không thêm câu nào.

Tôi liếc vành tai đỏ bừng của cậu, khẽ cong môi: “ mai Tạ Viễn Tàng . Nghe cậu ấy bổ túc rất giỏi, nhắm vào chuyện này mà tới đó, nhớ tiếp đãi tử tế.”

Thẩm Thanh Dã ngẩng , hiện rõ vẻ kinh ngạc.

hai Tạ Viễn Tàng.

ba Mạnh Ninh Hy.

lớp trưởng bọn họ.

năm tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương