Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đúng lúc , người quản bước tới.
Anh đánh giá tôi từ đầu chân, tỏ vẻ hài lòng nói với Tĩnh: “ em này đấy, tối nay hai người trong VIP.”
chị sáng rỡ, giữ chặt tay tôi lôi lối đi của nhân viên.
Trên đường, chị ghé tai bảo nhỏ: “Em doanh thu VIP một đêm bao nhiêu không? cần gọi một đơn lớn, học phí cả năm của em đủ hết!”
một tối đổi lấy học phí một năm.
Đúng sức hấp dẫn lớn với tôi.
Nghĩ cảnh cầm lo hậu sự của bà ngoại mà đi học, tôi vẫn thấy day dứt.
Thấy tôi do dự, chị cười: “ mình , đâu phải thân. Em yên tâm, ở đây toàn kẻ có , họ cao lắm.”
Tôi bộ dạng hơi quê mùa của mình, bất giác nhẹ nhõm.
Người quản sắp xếp chúng tôi hai chiếc váy đen để thay rồi bảo đứng chờ ngoài .
đầu tiên , chị hăng hái chạy tới đón.
Một lát sau chị trở ra, bĩu môi than: “Tưởng hội giàu có, ai dè mấy sinh viên rủ nhau đi chơi. Không gọi , còn đòi tặng dĩa trái cây, ki bo thật!”
Chị tỏ rõ chán ghét, buồn hầu đám sinh viên ấy, thế nhờ tôi bưng đồ .
tối om, tôi đặt khay xong định lui ra nghe một tiếng khẩy mũi.
“Ơ kìa, đây phải chị ‘thanh cao’ của tôi sao?
Sao rồi, giờ phải quán bồi bàn à?”
vừa lên tiếng, cả cười ồ.
Mấy nam nữ trẻ tôi như trông thấy trò hay.
Sau , gái đang níu cánh tay Diệu Tổ mở miệng: “Diệu Tổ này, nếu đây chị mà đang ở đây, mình cứ gọi rồi để chị thanh toán không?”
gái uốn éo giọng đầy giả tạo.
Tôi nhận ra chính Tôn Ảnh – bạn gái kiếp trước của Diệu Tổ.
từng có bầu rồi đòi sính lễ khiến tôi bị gả kẻ bạo hành gia đình.
Đúng như dự liệu.
Ở cạnh Diệu Tổ có ai tử tế.
họ nhao nhao phụ hoạ, Diệu Tổ vung tay: “Cứ gọi hết đi, tính bill chị tao, yên tâm chị ấy chả dám không trả đâu.”
dáng vẻ ngông nghênh của , tôi cố dằn cơn tức, nghiến răng: “Tôi đâu có , nếu dám gọi rồi không trả, bị bảo vệ đập đừng trách!”
Trong quán có máy quay khắp nơi, cũng do tôi dám ra tay.
Diệu Tổ không nghe, cứ cầm máy tính bảng gọi mấy chai Tây giá trên trời.
Chị cười híp cả , bấy giờ lại muốn quay phục vụ.
Tôi có ý tốt nhắc chị rằng mấy sinh viên chắc chắn không có nên e rằng sẽ quỵt hoá đơn.
Chị lộ vẻ khó chịu, nghĩ tôi muốn tranh nên gạt tôi sang bên.
Tôi nhân cơ hội lùi ra ngoài.
cần nhóm bạn của Diệu Tổ cũng đủ họ không lo nổi 12 vạn .
Ngay lập tức, tôi tìm chỗ thay về quần áo cũ.
Thay xong, tôi khoác balo, vờ ôm bụng tìm quản .
“Anh ơi, em đau bụng quá, chắc ăn trúng gì rồi. Em không nổi, phải đi bệnh viện lấy thuốc!”
Để thêm chân thật, trước tôi còn tạt nước lên mặt khiến vẻ xanh xao mồ hôi nhễ nhại.
Quản thấy thế né tôi một bước: “ rồi, rồi, em về đi!”
Tôi ngập ngừng: “Vậy… em 1 tiếng, có nhận lương không ạ?”
Anh liếc : “Chưa chốt chai nào lấy đâu ra lương, mau đi đi, sắp rồi, đừng cản đường ăn!”
Chuồn khỏi quán xong, tôi nhắn tin chị , nói mình đau bụng.
Chị nhắn lại cụt lủn: “ rồi.”
Tôi chị ấy không quan tâm, kệ thôi. Ai cố chấp cũng đành, dù Diệu Tổ có ăn quỵt chắc cũng ảnh hưởng gì chị.
Tôi đón xe buýt về trường ngay đêm .
Ở quá căng thẳng, vừa về ký túc xá tôi ngã ra ngủ thiếp.
khi mở đã sáng hôm sau.
điện thoại, tôi ngỡ ngàng.
Hàng trăm cuộc gọi nhỡ và vô số tin nhắn ập .