Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Tôi lướt qua tin nhắn của , mở khung chat chị .

Hàng loạt tin hiện ra, toàn hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi trả lời: “ ở ký túc xá.”

Ngay sau đó, chuông điện thoại đổ dồn.

Vừa bắt máy, giọng chị ta the thé: “Ngọc Di, trai gọi rượu không trả , hại tôi cũng bị giam ở bar, mau mang chuộc chúng tôi!”

Tôi sững sờ: “Sao không cậu , tôi làm gì?”

“Đồ khốn, lúc trước để trả mà lại dám chạy mất, mau mang tới cứu tôi, nếu không tôi bảo đánh chết !”

vẫn ngang ngược như mọi khi.

điều, lần giọng cậu ta nét sợ hãi. Chắc chắn.

Cậu ta đã bị nhân viên quán bar “dạy dỗ.”

Không dám gọi cho , cậu ta tôi để hòng dọn mớ bòng bong .

tôi đâu ngu. Vừa thoát rồi, ai rảnh mà quay lại.

tôi không , bên kia im lặng mấy giây.

Sau đó vang hai tiếng kêu la thảm thiết.

, tôi chẳng chút thương xót nào.

phần chị , sau khi trường thì tôi mới biết chị lôi mấy khóa dưới vào làm cùng.

Ban đầu công việc tử tế, vào chưa lâu, quản lý bắt họ tiếp rượu.

Chị tham giới thiệu, lại muốn hưởng hoa hồng từ vụ gọi rượu.

Lòng tham làm chị xem nhẹ cảnh báo của tôi.

Giờ bị thế cũng là tự chuốc họa.

Không uy hiếp được tôi, đành báo cho .

12 vạn rượu kia giống quả bom hẹn giờ họ.

Sợ , tôi liền đổi sim điện thoại đêm.

Dù là kỳ nghỉ, trường vẫn khá đông sinh viên chưa .

Ban ngày, tôi hầu như ở thư viện đọc sách, nhân tiện nhận việc dọn dẹp nho nhỏ.

Dù lương chẳng nhiều cũng đủ duy trì bữa ăn hằng ngày.

Hết kỳ nghỉ, trường học lại bình thường.

Tiếng chuông tan tiết vừa vang, đã tiến chỗ tôi.

Ngước mắt nhìn, tôi khẽ nín thở.

Đó chính là Tĩnh – đã giới thiệu việc ở quán bar.

lần , chị khác hoàn toàn so hôm trước.

Chị uốn tóc xoăn to, đeo đôi khuyên tai lớn, miệng nhai kẹo cao su.

Chị đặt móng đỏ chót bàn, nhếch môi: “Muốn chuyện ở đây hay ra ngoài?”

xung quanh toàn ánh mắt hiếu kỳ, tôi hít sâu đáp gọn: “Ra ngoài.”

Để chị tại đây, e rằng danh dự tôi tiêu tan ngay.

Dù không làm gì khuất tất, tin đồn khi bùng sẽ chẳng ai buồn hiểu đúng sai.

xung quanh chỉ xem trò vui, nào quan tâm chân tướng.

tôi thức thời, chị cũng chẳng làm ầm.

Dù sao, chị ta cũng quán bar làm .

Rùm beng thì ngay cả chính chị cũng chẳng được lợi.

Tôi theo chị ra ngoài lớp, đi thẳng ra cổng.

Chị vẫn muốn đi tôi đứng khựng lại: “ chuyện gì luôn ở đây, tôi còn tiết học.”

Chị xoay , tóm lấy cánh tôi lôi ra xa: “Qua bên kia .”

Tôi nhìn theo hướng chị chỉ, bỗng nỗi bất an dâng lòng.

Kiếp trước, tôi đã sống cùng Châu suốt 8 năm.

tôi, quãng thời gian chẳng khác nào địa ngục, mang lại toàn đau khổ.

Được làm lại đời, tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại anh ta.

Chẳng ngờ, anh ta lại xuất hiện.

Vừa trông tôi, Châu sải vài bước tới, làm bộ phóng khoáng hất tóc, đưa phía tôi: “Chào Ngọc Di, anh là Châu , đối tượng xem mắt mà dì Triệu giới thiệu cho !”

Dì Triệu lời anh ta tám phần chính là tôi.

“Dì Triệu bảo học ở đại học danh tiếng, xem ra chúng ta đúng là trời sinh cặp!”

Anh ta mình luyên thuyên, trông ngốc nghếch.

Tôi không muốn đáp, liền gạt Châu Tĩnh sang bên định quay .

Vừa đi được hai bước, cả Châu Tĩnh lẫn Châu cùng lao giữ chặt tôi.

Châu Tĩnh hạ giọng quát Châu : “Anh họ, bây giờ anh cũng gặp rồi, chuyện 10 vạn anh đừng lật lọng!”

Tôi giật mình, hoá ra hai kẻ là anh họ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương