Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm sau, tôi lén vào hệ thống tra kết quả khám.
Kết luận: Thằng này bị gan nhiễm mỡ nhẹ.
Anh cái quần lót cũ không biết bao nhiêu , nhão nhoẹt, mỏng đến mức gần như xuyên thấu. Anh kiên quyết không chịu vứt, lý do: “Chưa rách!”
Sau đó tôi lén cào rách lỗ, anh miễn cưỡng đồng ý vứt vào thùng rác.
Chiều hôm đó đi dạo chợ đêm, tôi bảo anh cái quần short .
Anh ngại ngùng lắm, bảo: “Không phòng , không đâu!”
Ông chủ cười: “Đàn ông thì quấn tạm thôi, phút thèm .”
Anh mặc kệ, lạnh như tiền bỏ đi.
Tôi đi sau lưng, nghe anh lẩm bẩm:
【Không được, lộ mất quần lót.】
Tôi muốn ngất, hóa anh lén nhặt cái quần rách sáng nay về mặc tiếp!
thời gian tôi mê mệt mấy món pha lê Swarovski.
Nhưng cái kiểu đó tự mua về thấy kì kì.
Tôi thủ thì với chồng: “Đồng nghiệp mua cái dây chuyền thiên nga đen, lấp lánh đẹp lắm luôn.”
Chồng tôi đập đùi cái “bốp”, than: “Ôi trời! Pháp sư làm vậy!”
Tôi ghé , hóa đánh game. Khoảng cách giữa đứa rất gần, hơi thở mũi anh phả cả vào cổ tôi. Trong bụng thầm cười xấu xa:
[Coi hậm hực thế kia, lát nữa lên mạng search tiệm bán gần đây.]
Tôi lập tức từ giận chuyển sang vui, giả vờ hậm hực lùi .
Vài ngày sau, anh thần thần bí bí dúi tôi cái hộp: “Anh đích thân chọn đấy, phát là biết hợp rồi.”
Tôi mừng như điên, ngờ mở … Không phải thiên nga, không phải dây chuyền, mà là… … con… heo… hồng…
Tôi chết trân: “Chồng ơi… cái này là ?”
Muốn diễn cảnh cảm động cũng không nổi, tôi tự động xị xuống.
[Heo hồng hồng, giống ngủ . Ủa sao không vui lắm nhỉ?]
May mà anh không lỡ miệng , chỉ giả bộ bình thản: “ thích pha lê mà, heo hồng kỷ niệm Hợi.”
Tôi thuận đẩy thuyền khen lấy lệ: “Ỗ~ cũng… dễ thương phết ha.”
Trong bụng thầm chửi:
Xạo ke! nay là Dần đó má ơi!
lần đi dạo phố, gặp nàng vóc dáng cực phẩm. Đẹp tới mức chính tôi cũng suýt chảy miếng. Tôi cảm thán thật lòng: “ thích dáng .”
Chồng tôi ừ tiếng:
[Thích dữ vậy sao? Nãy ta mời làm thẻ thành viên, trợn mắt với ta mà.]
Công ty anh tổ chức team building, tôi là vợ cưới nên được phá lệ tham gia cùng. Đồng nghiệp cũng tò mò, hỏi đứa tôi là theo đuổi trước.
Tôi hào phóng thừa nhận: “Là tôi cưa trước.”
Lập tức khiến đám đồng nghiệp ồ à kinh ngạc. Đúng đó, tôi nghe thấy trong đầu chồng tôi – nướng thịt xiên – thầm lầm bầm:
[Thì chẳng phải trẫm ngầm phép đó sao, không thì nàng nghĩ dễ mà được trẫm.]
Trẫm???
Tết về quê thăm họ hàng. Dì của anh – đại diện bên nhà chồng – khen tôi lên tận mây xanh. Tôi dày miệng ngọt, cũng tung hô không ít lời hay ý đẹp. Không khí rất vui vẻ hài hòa.
Đúng đó, anh buông câu: “Khi nào ăn cơm vậy? đói rồi.”
[ cũng ngại .]
Ủa bộ anh nhầm rồi hả? ta khen tôi mà, anh ngại cái ? nữa, sao anh không thẳng là anh đói mà cứ đổ tôi?!!
Tết về nhà , anh ngồi xem phim với tôi. Tôi ở bếp nặn bánh chẻo.
Mẹ tôi : “Phim mày coi, tao coi không vô nổi, thằng nhỏ vậy mà ngồi bên suốt cả tiếng, ngoan .”
Tôi cũng thấy lạ, bèn ghé xem . Trong TV, nữ chính khóc thảm thiết, tôi cũng mắt giàn giụa, chồng tôi cũng… lau mắt lia lịa?!