Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi : “ ơi, anh hả?”
Anh lơ không đáp, nhưng lại cuộn trào:
[Tiểu Hoa tội nghiệp quá, nhìn , đấy , không sao?]
Ủa??? Tôi đâu, tự nhiên bị xúc phạm nhẹ.
Để chứng minh mình trái tim biết cảm động, tôi kể anh bộ phim tôi thấy cảm động nhất: Toy Story 4.
Anh xong, ngơ ngác : “Ùa, phim hoạt hình mà?”
Tôi đáp: “Hoạt hình chỉ vỏ , cốt lõi phim ai không thể quay về quá khứ, phải chấp nhận chia ly, như vậy không đáng à?”
Anh hời hợt: “Ừ ừ, cảm động thật.”
[Đồ chơi từ mẫu giáo xài tới đại học pass khác, chất lượng quá ghê.]
… à, anh thật sự không hiểu trọng điểm.
Sau Tết, cả hai đứa đều mập . Ngồi trên sofa, bụng ảnh lồi thành một ngấn rõ ràng.
Tôi túm lấy lớp mỡ ấy, vừa cười vừa chọc: “Biết không? tay nắm tình yêu đấy~”
Ánh mắt ảnh dời xuống tôi… Tôi mới nhận bụng tôi khủng hơn, thành ba ngấn. Tôi vội dằn : “Không được nói hết!”
Anh miệng im thin thít, nhưng tôi thấy rõ mồn một anh nghĩ:
[ đó gọi cầu thang tình yêu.]
Tôi… tôi hận năng lực đọc tâm trí !
Sau Tết, phòng gym đông nghịt. Tôi đứng xếp hàng chờ máy mãi, khu anh ấy lại chẳng mấy ai.
Trên đường về tôi càm ràm than vãn. Anh bảo: “Anh chịu , tạ chỗ anh nặng thế, bình thường sao dùng nổi.”
Tôi vừa định nặng cỡ nào, anh lầm bầm:
[Hôm nay xì hơi nhiều thật…]
Xin lỗi, tôi không quen .
con bám theo chúng tôi về nhà. Anh ấy dễ bị cắn hơn tôi, tôi trốn kỹ chăn, chỉ tay chỉ chân anh chạy loanh quanh đập gần nửa tiếng vẫn không trúng.
Tôi cười hí hửng chọc anh: “ đúng hương tự nhiên , anh , nhang vô dụng. Xưa Vương Lãng nằm trên băng, nay nuôi .”
Bất thình lình anh nhảy phốc lên giường, lôi tôi khỏi chăn, ôm chặt không chừa chỗ nào. bóng dầu anh dụi lên đầu tôi.
Tôi : “Anh làm thế?”
Anh nói: “Nhớ .”
tôi chưa kịp đỏ đã anh thật :
[Xem cô dám hớn hở, quấn thấm mùi, tặng món mới.]
Tôi phát hiện mấy tờ card massage nhét qua khe cửa. Liền chọn tờ hở hang nhất lén nhét vào cặp anh ấy. Xong nghiêm chất vấn: “Không ngờ anh loại thế , giải thích !”
Anh nhíu mày nhìn card, bất ngờ thở dài nhận luôn: “Lúc đó nhất thời nông nổi .”
Tôi ngỡ mình đánh bừa lại trúng thiệt, luống cuống : “Anh làm ??”
Anh thở dài thườn thượt: “Thật đó biết.”
Tôi rưng rưng nước mắt, anh hí hửng nghĩ:
[Cô ta ăn lẩu mà không cay không tê, ăn viên nhúng cắn dở mỗi viên đưa khác, gọi ‘chia sẻ’!]
Anh tiếp: “Đoán thử ai?”
Tôi: “ ngủ sớm giùm tôi .”
Đêm 11 giờ, sếp gọi tôi đối chiếu hồ sơ thầu. Tôi đang mải hóng drama, tôi cầm điện thoại đọc WeChat giúp tôi.
Tôi than: “Dạo sếp không cà khịa nữa, chuyển qua bóc lột sức lao động .”
Thấy xỏ vớ, anh nói: “Để anh cùng , khu chung cư tối lắm.”
[Hẹn đồng nghiệp nữ nửa đêm xe coi thầu à? Đúng thiếu dạy!]
Tôi vội nhắc anh: “Anh đừng gây chuyện, phải kiếm cơm ta.”
Anh chẳng gây chuyện, suốt buổi đứng đầu xe, y như camera giám sát, nhìn chằm chằm làm sếp tôi run muốn xong nhanh xong chuyện. Tôi khen anh: “Bình tĩnh, không nóng nảy, không chấp tiểu nhân.”
Anh bình thản: “Vì nên anh không chấp.”
bụng hớn hở:
[Tôi báo ông ta đỗ xe sai quy định .]