Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Lần trước đi du lịch, để không mất mặt trước bạn học, tôi cắn răng cục xà phòng tinh dầu trăm tệ. Dự định tháng này mang dùng, hè đến làn da mịn mượt. Nhưng lục tung tìm hoài không thấy.

tôi thấy tôi lục lọi, hào phóng bảo: “Anh mới cả lốc xà phòng Safeguard nè, dùng đi.”

Tôi ôm trán thở dài, giải thích: “Chuyện tinh dầu xà phòng không phải hai câu xong được … Thôi anh đi chơi đi, lát nữa nhớ chỗ để.”

Anh: “Ờ.”

[Có mà phức tạp, cái bánh xà phòng đó kỳ khô chẳng tí bọt.]

Cái ghế sofa tôi anh ấy ngồi lệch hẳn bên. Tôi tước quyền ngồi sofa của anh, bắt ngồi ghế đầu thấp.

Lúc cơm, anh ngồi thấp hơn tôi cả khúc, thỉnh thoảng còn ngu ngơ cười ngốc. Tôi thắc mắc, ghé nghe thử, thấy anh ta đầy chất thơ trong lòng nghĩ:

[Từ góc này nhìn lên, cằm đôi của vợ anh giống hệt trăng lưỡi liềm.]

Anh tôi rất thích bóng rổ, nhưng không nỡ tiêu tiền bản thân. Có lần nghĩ ngợi nửa tháng mới đôi… fake. Tôi hẳn đôi chính hãng tặng anh, anh vui lắm, mang đi lòng vòng trong làm mấy động tác ném bóng giả.

Nhưng cất kỹ , ngoài vẫn đi đôi fake làm tôi tức muốn chết, thề không nữa.

Đến hôm mưa, anh tôi để .

Tôi thắc mắc: “Anh không nỡ mang, mưa đòi đi?”

Anh cứng miệng: “Ai không nỡ.”

[ fake màu, lần trước mưa cô lao công công ty đuổi theo anh lau sàn, quê quá .]

Có lần tôi làm thêm về muộn, tôi dọn hết đống việc . Tôi khen anh, cầm ly uống trà.

Bỗng phát hiện cái ly thủy tinh nhòe hoa tiết dưới đáy. Tôi tiếc ngẩn : “Xong , cái Stitch của bay mất !”

Anh ngẩng lên mù mờ : “Cái cơ?”

Tôi đáp: “Dưới đáy ly có in hình Stitch xanh xanh, giờ bay màu mất .”

Anh: “Ờ…”

[Hoá không phải keo dán à, thảo nào chà cỡ nào không sạch.]

Cái Stitch đáng thương của … đi thật thê thảm…

tôi nấu mặn ngon, nhưng hễ nấu canh hỏng bét. Tôi gọi đó nước súc nồi.

Có lần tôi cảm cúm, muốn chút cháo trắng đơn giản. Anh chui vào bếp hì hục hai tiếng. Bê tôi bát… canh sườn sen nếp béo ngậy óng ánh.

Anh bảo: “Nhiều dinh dưỡng, hợp ốm.”

Tôi vì bệnh nên cáu gắt: “ ta muốn cháo trắng thôi, anh cứ phải nấu canh, vì vất vả thế khiến ta bực mình?”

Anh kiên nhẫn đáp: “Ngon mà, anh nếm , thiệt.”

[Cái không , cháo sống nổi. Không được nữa đi truyền nước, gầy nhom còn .]

Anh thật đáng yêu phiền phức…

Có lần gọi video bảo: “ có đứa cháu chuẩn tốt nghiệp đi thực tập, con có thể nó ở nhờ hai ngày không.”

Tôi còn chưa kịp , tôi đã nhảy dựng lên: “Trai hay gái? Trai bất tiện vợ con, gái bất tiện con trai .”

tức điếng: “Có ai ý mày , lo việc mày đi!”

Bà quay sang giải thích tôi: "Nó ở tạm đêm, hôm sau sắp xếp xong đồ đạc dọn đi thuê trọ luôn."

Tôi nghĩ đúng nghĩa hai ngày không vấn đề .

tôi cắt ngang: " rành quá lôi việc về con. ngày mệt bở hơi tai , ai rảnh tiếp khách. Không được , khỏi nữa."

Ảnh cúp máy cái rụp, tôi há hốc mồm: "Làm vậy có quá không?"

Ảnh đưa điện thoại tôi: "Không , để anh , khỏi lo."

[ anh biết mềm lòng mới , mở cửa lần thôi lần sau gửi cả hàng xóm qua đấy. này mà không có anh… hừm hừm…]

Tùy chỉnh
Danh sách chương