Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Lúc đó cái áo thun anh từ trên người tôi trượt xuống.

Anh : " lạnh nên anh đắp cho chút. Giờ sao rồi?"

Tôi: " anh nên mặc áo vô trước đi."

Anh: "Không sao, anh được."

[Mà không mặc áo nữa thì y tá anh ra đứng ngoài hành lang đấy.]

bằng tuổi mẹ tôi.

Rất nghiêm khắc mắng anh: "Anh thì ăn cho lắm , vợ anh suy dinh dưỡng mà không biết à?"

Tôi lập tức cụp đuôi, co người ngồi rút trên , hùa ánh căm phẫn nhìn về phía anh để rũ bỏ trách nhiệm.

Anh: "Tại anh sai, dạo này bận quá không để ý."

[Ngày nào cũng dí ăn , giờ lật mặt bán đứng tôi. Diễn nữa tôi khai toàn ăn vặt không ăn cơm cho mà xem.]

Tôi lập tức quay : "Cũng không hẳn do anh , gần đây con khẩu vị."

: "Không ăn cũng phải ăn, cô đang mang thai đấy."

Tôi chết lặng.

Anh hớn hở: "Thật hả?!"

[Quá đỉnh luôn!]

Nhờ phúc họ, tối hôm đó cả mẹ tôi lẫn mẹ đều biết tin tôi bầu.

Sáng hôm sau vừa mở ra, hai Thái hậu đã đem hết kinh nghiệm nuôi con ra mà "giao tranh" mấy hiệp rồi.

tôi ngồi ăn quẩy, coi kịch rất vui.

Tôi vừa vươn tay, anh như bị phỏng liền nhét nốt đoạn quẩy cuối mồm.

Tôi thực sự muốn vả cho anh cái.

Anh phồng má nhìn tôi tội nghiệp.

[Hai bảo quẩy anh mua phèn chua, kêu anh phải ăn hết, không cho ai ăn.]

bầu phải đi bệnh viện lập hồ sơ thai sản.

Hai Thái hậu đều đòi đi .

Xe chỉ ba chỗ sau, phụ.

Ba người tranh nhau khách sáo, ai cũng muốn nhường người khác lên ngồi phụ.

Tôi tài xế vẻ phiền rồi, bèn mở cửa ngồi luôn trước: "Thôi khỏi khách sáo, con ngồi đây."

Xe vừa qua ngã tư, tôi âm thầm lầm bầm:

[Tại sao tôi ngồi đằng trước, tôi muốn ngồi vợ tôi cơ mà.]

tháng sau, tôi đưa đi siêu âm.

Mấy cái ảnh đen trắng trừ chuyên môn ra, người thường nhìn cũng hiểu gì.

Vậy mà anh ngồi bên múa tay múa chân, hớn hở bình luận: " xem kìa, kia là cái , kia là cái tay nè. to tốt, to thông minh!"

thực tập làm siêu âm không nổi, chen : "Mới 38 ngày thôi, chỉ phôi thai tim thai."

Tôi gắt: "Anh đừng nữa!"

Anh lí nhí: "Ừ."

[Người ta, tôi chọc vợ tôi vui, cô xen mồm chi.]

Hôm đó tan làm, anh xách về đống túi lớn nhỏ.

Tôi hỏi: " túi quà tình thương nào thế?"

Anh hừ lạnh: "Đây là thánh chỉ trẫm."

Tôi lười anh diễn trò, xông bóc đồ. Càng bóc càng kỳ cục.

Lúc là bình sữa, giày bé, bóc dần ra truyện tranh cho trẻ 7-8 tuổi.

Gói cuối cùng khá nặng… hóa ra là… bình chữa cháy?!

Tôi trợn nhìn anh.

Anh tỉnh bơ: "Sao? Cái này đang giảm giá mà."

Tôi gằn giọng: "Anh mà bậy bạ mua nữa, tôi bẻ tay anh luôn đấy."

Anh im lặng, tỏ vẻ cao ngạo.

[Rìu chữa cháy tôi chưa về. Nhỡ cháy thật tôi lấy mấy thứ này bảo vệ . Đúng là hiểu gì.]

Bụng to rồi, tôi ngủ ngoan hơn nhưng không ngủ sâu.

anh thì hưởng trọn không gian giường rộng rãi, ngày nào cũng ngủ phát là chìm.

Tôi tức, chọt cho anh tỉnh dậy chuyện mình.

Anh chống , nhắm mở hỏi: "Hay mình cho con đi?"

[Ban ngày anh mới ra cái đỉnh lắm.]

Tôi lười biếng đáp: "Ừ, chưa , anh trước đi."

Anh làm ra vẻ ngẫu hứng: "Tốt nhất nên lồng ghép hai đứa mình , nghe vừa sâu sắc. Nếu là con gái, đúng chuẩn vàng ngọc nhà mình rồi. Anh gọi là Diệp Diệp cũng hay. Dự Cường Lý Hy Di sinh ra ngọc cành vàng lá. Thế nào? Văn vẻ chưa!"

Tôi: "Ừm… Đêm… Đúng là hợp cho người quyết tâm cai cờ bạc. Sao không gọi Ván cho rồi?"

Anh cười gượng: "Không ổn không ổn, để anh ."

[Cũng may nãy chưa con trai.]

Tôi tò mò: "Con gái là vàng ngọc, thế con trai anh định gì?"

Anh: "Chưa ra."

[Con trai thì chuẩn soái ca.]

Tôi logic anh… chết thật, con trai chắc đặt là Cả Đời.

Tùy chỉnh
Danh sách chương