Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi sắp kết hôn rồi.

Đối tượng là vị đại lão nổi tiếng trong giới tài chính, Kỳ Tư Niên.

Đúng như tên gọi, anh nho nhã lịch thiệp, lùng cấm dục.

Hồi đại học, tôi từng điên cuồng theo đuổi anh, kết quả là bị chối một cách tàn nhẫn.

do cũng vô cùng đáng : “Không muốn đương ảnh hưởng đến học.”

Hay lắm, rất có đẳng cấp, không hổ là anh.

Sau khi tốt nghiệp, Kỳ Tư Niên bước chân vào giới tài chính và trở nên nổi tiếng. Còn tôi gia nhập hàng ngũ của dân công sở, lặng lẽ vô danh.

Tôi đã từng nghĩ rằng nay sau sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào với anh nữa.

Chỉ không ngờ rằng tại một buổi mắt, chúng tôi lại gặp nhau.

“Chào cô Giang, tôi là Kỳ Tư Niên.”

tay thon dài đẹp đẽ đưa phía tôi, dưới cổ tay sơ mi đen là đồng hồ trông rất lịch lãm.

Là một đứa cuồng tay đẹp, tôi run rẩy bắt tay anh, còn nhân hội sờ một cái thật đã.

A, sướng ghê~

Chỉ muốn đem đôi tay này cất giấu làm của riêng.

Buổi mắt với Kỳ Tư Niên giống như một buổi đàm phán kinh doanh, trang trọng đến mức khiến tôi buồn ngủ.

Điều này dẫn đến trong suốt một tiếng đồng hồ tiếp theo, sự chú ý của tôi gần như dồn hết vào đôi tay anh

“Cô Giang, cô thấy thế này có ổn không?”

Đầu ngón tay của Kỳ Tư Niên gõ nhẹ lên mặt , trên tay với những khớp xương rõ ràng còn nổi lên vài đường gân xanh mờ nhạt, đẹp đến mức quá đáng.

“Ừ ừ ừ, rất ổn.” Tôi gật đầu cho qua chuyện.

Anh thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt tuấn tú lịch thiệp thoáng hiện một nụ cười.

“Vậy tháng sau chúng đi đăng ký kết hôn nhé.”

Tôi: …………???

Chuyện gì đã xảy ra thế?

2.

Chúng tôi nhau qua loa được một tháng rồi kết hôn chớp nhoáng.

Trong có một phần lớn công lao của mẹ tôi.

“Nhìn Tư Niên nhà chúng , vừa đẹp trai tính tình lại tốt, đáng hết sức!”

“Cảm ơn cô đã khen ạ.”

“Ôi dào, khách sáo quá, cứ gọi mẹ là được rồi.”

“Cảm ơn mẹ ạ.”

Tôi: ……………

kìa, còn chưa cưới mà khuỷu tay đã đưa ra ngoài rồi.

Cô bạn thân Lâm Duyệt biết tin liền tức tốc chạy đến.

“Giang Vãn Vãn! Khai thật mau, cậu cưa đổ nam thần bao giờ thế?”

“Chắc khoảng một tháng.”

Lâm Duyệt nhìn tôi với mặt kiểu “chó cũng không tin”.

“Tính cả thời đại học thì nhiều nhất cũng chỉ ba năm thôi.”

“Thật không?”

“Thật.”

Lâm Duyệt dùng ánh mắt phức tạp quét tôi một lượt đầu đến chân.

“Không hổ là Vãn Vãn nhà tớ, giỏi thật đấy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã cua được người tình trong mộng của hàng triệu thiếu nữ tay, tối nay nhất phải đi ăn một bữa ra trò!”

Cô ấy khoác vai tôi, chụp một tấm ảnh chung rồi đăng bài kèm chú thích: “Chấn động, vợ của Tổng tài Kỳ lại ở ngay bên cạnh tôi!”

……………

Nhờ lời nhắc nhở của cô ấy, tôi chợt nhận ra một vấn đề.

Một người như Kỳ Tư Niên tại sao lại phải đi mắt nhỉ?

Chẳng lẽ phương diện kia của anh … không được?

3.

Tối đến nhà, tôi thấy đèn sách còn sáng.

Muộn thế này rồi mà anh còn làm .

Tôi vào bếp hâm nóng một hộp sữa, do dự một lúc rồi gõ cửa anh.

Ánh đèn vàng nhạt hắt lên gò má Kỳ Tư Niên, soi sáng đôi mày và ánh mắt lùng của anh.

Anh đang đeo nghe màu đen, đôi môi mỏng mím chặt, tay sơ mi trắng xắn lên để lộ những đường bắp đẹp mắt.

Người thường nói đàn ông đẹp trai nhất là lúc làm .

Quả thật không sai.

Đẹp trai đến mức chạm đến trái tim tôi.

Tôi nhẹ nhàng đặt hộp sữa , quay người rời đi.

Nhưng một tay lớn giữ chặt tôi, dễ dàng kéo tôi ngồi lên đùi anh.

Cảm ấm áp truyền đến khiến mặt tôi lập tức đỏ bừng.

“Anh còn phải làm , em…”

Anh tháo nghe ra, thản nhiên gập máy tính xách tay lại.

“Không quan trọng bằng em.”

“…………”

Lời tỏ tình này có hơi sến sẩm, nhưng tim tôi đập loạn nhịp.

Cằm anh nhẹ nhàng tựa lên vai tôi, hơi thở lúc có lúc không của anh làm cổ tôi ngưa ngứa.

Tôi khó chịu nhúc nhích người một chút, lại vô tình chạm phải thứ gì khiến anh rên khẽ một tiếng.

“Đừng cử động lung tung…” Giọng anh khàn đi.

Tôi đột ngột nhảy dựng lên.

“Em… em còn phải đi tắm, anh cứ làm tiếp đi.”

Tôi chật vật chạy ra ngoài trong tiếng cười trầm thấp của anh.

Chui tọt vào tắm, tôi nhìn bộ dạng má đỏ bừng của mình trong gương mà không khỏi thấy thật là bực bội.

Nhát quá.

Đúng là đồ nhát gan.

Tôi vỗ ít nước lên mặt, ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Mỹ sắc hại người.

Mỹ sắc hại người…

Tôi lẩm bẩm đóng cửa tắm rửa, vừa quay đầu lại thì thấy có một người đang dựa vào cửa.

Kỳ Tư Niên khoanh tay đứng , sơ mi trắng ôm sát làm nổi bật vóc dáng cao ráo của anh.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi vội cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc này.

“Anh cũng muốn tắm.”

“………?”

Anh tắm thì có liên quan gì đến tôi?

Tôi ngước mắt lên thì thấy anh đang thong thả cởi cúc trên cùng.

“Tắm chung đi.”

!

Thanh máu đã cạn.

Dù biết anh chỉ đang trêu chọc nhưng tôi không kìm được mà xấu hổ.

“Không, em thích tắm một mình.”

Bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng con nai nhỏ trong lòng đang chạy loạn xạ hết cả lên.

Kỳ Tư Niên cúi mắt, cười nhẹ rồi giúp tôi đóng cửa tắm lại.

“Vậy được. Tắm nhớ gọi anh.”

………

Tôi có thể nói rằng trong lòng mình có một chút xíu thất vọng được không?

Khoan đã.

Tại sao lại thấy thất vọng chứ???

4.

Tắm , tôi theo thói quen với tay lấy trên giá.

Thật bi thảm là, sau khi tìm kiếm giữa một rừng đồ lót sặc sỡ, tìm mãi cũng không thấy cái mặt SpongeBob nhe răng trợn mắt của tôi đâu.

đáng của tôi đâu rồi???

Tôi nhớ rõ ràng là…

!

Toang rồi.

Vì mải ngượng ngùng nên tôi quên mất là cái SpongeBob còn đang phơi ngoài ban công hít gió Tây Bắc…

Tôi khóc không ra nước mắt.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã muốn sống luôn trong tắm này không bao giờ ra ngoài nữa.

Nhưng hiện thực luôn tàn khốc.

“Kỳ Tư Niên!!!”

Tôi hét lên một cách xé lòng.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập vọng lại, sau là giọng nói có phần lo lắng của Kỳ Tư Niên: “Sao thế, Vãn Vãn, em có sao không?”

“Ra ban công lấy giùm em cái tắm SpongeBob màu xanh màu xanh đang nhe răng cười rồi nhanh nhanh mang vào đây với… Cảm ơn!”

Tôi hít một hơi thật , suýt thì cắn cả vào lưỡi.

Không khí như ngưng đọng.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, tôi cảm như mình đã tự dùng ngón chân đào ra được cả một căn biệt thự sang chảnh.

Người thì dùng tiền mua, còn tôi thì dùng sự xấu hổ mà tạo ra nó.

Ngượng chết đi được.

Kỳ Tư Niên không nhịn được, bật cười.

Giọng cười trầm ấm dễ nghe truyền vào , tôi gần như có thể tưởng tượng ra được dáng của anh lúc cười đẹp đến nhường nào.

Chết tiệt.

Có cái lỗ nào cho tôi chui không?

5.

Tắm rồi, người lại biến mất.

Tôi vùi đầu vào trong , tuyệt vọng như một con đà điểu.

Hu hu hu…

Mẹ ơi, con muốn nhà…

“Cạch.”

Cửa mở ra, Kỳ Tư Niên vừa lau mái tóc ướt sũng vừa bước vào. Anh mặc một choàng tắm màu đen được quấn rất kỹ, vai rộng hẹp, chỉ để lộ xương quai xanh xinh đẹp khiến người tha hồ tưởng tượng lung tung.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, đôi mắt anh tối sầm lại.

“Đắp cho kỹ vào, em mà như vậy thì sẽ bị cảm đấy.”

Tôi vội vàng kéo quấn mình lại như một con róm, chỉ chừa lại đôi mắt nhìn anh chằm chằm, trong lòng có chút hụt hẫng.

Tắm ra ngoài sao lại phải mặc choàng tắm chứ?

Quấn mỗi cái tắm không phải thơm hơn à?

Dưới ánh mắt như sói như hổ của tôi, Kỳ Tư Niên ngồi bên mép giường..

“Vãn Vãn có thể giúp anh sấy tóc được không?”

“!”

“Đương nhiên là được!”

Tôi lồm cồm bò dậy, giật lấy máy sấy trên tay anh, vừa sấy vừa vuốt, cảm sờ vào thích mê.

Kỳ Tư Niên mặc cho tôi tùy ý nghịch ngợm, ngồi ngoan như một chú cún con.

Cũng đáng đấy chứ.

Chỉ có điều, mái tóc này…

đi.

Nó lại vểnh lên.

đi mà.

Nó lại vểnh lên nữa rồi.

Kiên cường như ngọn cỏ trong bài văn hồi tiểu học của tôi.

…………

Hết cứu rồi, thôi kệ đi.

Kỳ Tư Niên đứng dậy đi soi gương, tôi vội vàng ôm chầm lấy anh.

“Đừng đừng đừng… Chồng em là đẹp trai nhất, kiểu tóc nào cũng đẹp hết.”

thể anh trong phút chốc cứng đờ.

Thú thật thì, tôi chỉ sợ sau khi anh sẽ bị tăng xông.

Kỳ Tư Niên nắm lấy tay tôi, nhanh chóng xoay người đè tôi .

Mười ngón tay đan vào nhau, cổ kề bên nhau.

Tôi nhìn gương mặt tuấn tú được phóng đại của anh, chóp mũi chạm vào chóp mũi.

“Gọi lại lần nữa đi.”

Anh cắn mạnh lên vành tôi.

“Cái gì ?”

“Em nghĩ …”

“Bà xã?”

…………

Giữa những tiếng khóc nức nở, tôi quyết rút lại câu nói trước .

Anh không phải là “không được”.

Mà là “quá được” luôn ấy.

Kỳ Tư Niên nhẹ nhàng xoa bóp cho tôi.

Trước khi mệt lả đi, tôi mơ màng nghe thấy anh thân mật thì thầm bên :

“Vì em, anh đã phải giả vờ suốt nhiều năm…”

6.

Ánh nắng rọi lên tấm ga giường nhàu nát.

Tóc tôi dường như đang bị ai kéo nhẹ, cảm hơi tê tê.

Tôi khó nhọc mở mắt, lập tức đối diện với ánh nhìn nóng rực của Kỳ Tư Niên.

“Chào buổi sáng.”

Anh nghịch tóc tôi, từng sợi tóc đen óng quấn quanh những ngón tay thon dài trắng trẻo, vừa nhìn đã thấy mát mắt.

Tôi rùng mình, vội vàng úp mặt vào trong .

“Anh… anh… sao anh không đi làm!”

Cảm dịu dàng truyền đến bên hông.

“Không muốn đi.”

“……………”

Được rồi, anh là sếp, anh nói gì cũng đúng.

Nhưng mà tôi sắp muộn làm rồi!

Tôi vung lên, chân còn chưa kịp chạm đất đã bị anh ấn trở lại.

“Muốn đi đâu?”

“Đi làm! Muộn giờ sẽ bị trừ lương!”

Kỳ Tư Niên cúi nhìn, ngón tay thon đặt lên cổ tôi, vuốt nhẹ làm da gà nổi lên.

Kỳ Tư Niên cúi mắt, những ngón tay thon dài áp lên cổ tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến làn da tôi run lên từng đợt.

“Em không đi được đâu.”

“???”

Tôi trừng mắt nhìn anh.

“Nếu mặc đồ công sở, cổ quá thấp sẽ không che được.”

…………

Mặt tôi đỏ bừng lên, vừa mở miệng chất vấn đã bị anh đặt lên môi một nụ hôn.

“Anh cố tình đấy.”

“Vài ngày nữa anh phải đi công tác rồi, ở bên anh thêm một lúc nữa được không?”

Kỳ Tư Niên cọ cọ vào hõm cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả ra, những đường bắp đẹp đẽ rắn rỏi hiện ra ngay trước mắt tôi.

Chậc chậc chậc.

Tôi cứ có cảm anh đang quyến rũ mình.

Vành anh hơi ửng đỏ, tay to lớn lặng lẽ luồn đến bên hông tôi, đột ngột giật mạnh dây thắt lưng.

“Này! Kỳ Tư Niên anh làm gì vậy!”

Cảm nhận được nhiệt độ thể anh, tôi nghiến răng đưa chân đạp.

Trong lúc hỗn loạn, Kỳ Tư Niên đã bắt được mắt cá chân tôi, yết hầu khẽ động. Anh cười, hôn lên vùng da trên bắp chân tôi, ánh mắt đầy khêu gợi.

“Biết rồi còn hỏi.”

…………

7.

Những ngày tháng ngọt ngào trôi qua rất nhanh, ba ngày sau, tôi đã tiễn anh ra sân bay quốc tế.

“Mỗi tối 8 giờ anh sẽ gọi điện cho em.”

“Anh nhắn thì em phải nhớ trả lời.”

“Chăm sóc tốt cho bản thân, đừng có nửa đêm trốn trong nghịch điện thoại.”

Tôi: ……………

Thật sao, anh biết hết mọi thứ ấy à?!

Không thể nào, chuyện này mà anh cũng biết sao?!

Tôi chỉnh lại cà vạt cho Kỳ Tư Niên, hôn chụt một cái lên má anh để lấy lòng.

“Biết rồi, anh đi nhanh đi, trợ của anh đợi sốt ruột rồi kìa.”

Trợ bị cho ra rìa: …………… lặng lẽ lùi lại mấy bước rồi ra hiệu mời hai người cứ tiếp tục đi.

Kỳ Tư Niên nhìn tôi không chớp mắt, u buồn trong đáy mắt không thể che giấu.

“Ôm một cái.”

Anh dang tay, ôm chặt lấy tôi, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi.

Mùi hương lùng mà cao ngạo bộ vest của anh truyền đến, mang theo sự lưu luyến đậm .

Nói sao nhỉ?

Rất buồn.

Kỳ Tư Niên là quản cấp cao của một công ty đa quốc gia, sau này sẽ còn rất nhiều lần chia xa, và đây chỉ mới là bắt đầu.

Nhưng mà, nhưng mà,

Nếu anh không buông ra thì tôi thực sự sắp hết hơi rồi…

“Này, anh à, anh có thể…”

…cho tôi hít chút O2 được không.

“Được.”

Cằm tôi bị ngón tay anh giữ lấy, đôi môi đột nhiên bị một sự mềm mại bao phủ, mãnh liệt và cuồng nhiệt.

Trước đây tôi chưa từng biết kỹ năng hôn của anh lại tệ đến thế,

Tệ đến mức làm tôi nghẹt thở.

Nhưng dường như anh chỉ nghe được nửa đầu câu nói của tôi, đang dần dần làm nụ hôn hơn.

…………

Rất lâu sau , anh tựa trán vào trán tôi, hốc mắt hơi đỏ.

“Em phải nhớ anh đấy, Vãn Vãn…”

Tôi đầu óc quay cuồng, chỉ có thể xoa đầu anh như đang dỗ một chú chó lớn.

“Em nhớ mà, ngoan, đi đi.”

Kỳ Tư Niên lưu luyến buông tay, nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Anh trợ đứng cạnh liền tinh ý nói: “Còn 30 phút nữa, ngài có thể nán lại thêm một lúc ạ.”

Tôi: ……… Tuyệt.

rồi, lần này lại sắp hết hơi nữa rồi.

Thời gian trôi qua thật chậm, mãi cho đến khi anh trợ lên tiếng nhắc nhở lần nữa, anh mới khôi phục lại lùng thường ngày.

Bộ vest đen tuyền tôn lên bờ vai rộng và vòng hẹp, đôi chân thon dài mỗi bước đi đều toát ra khí thế ngút trời.

Vừa ra vừa đẹp trai, người không biết còn tưởng anh nghiêm túc lắm.

Bề ngoài là đóa hoa trên núi cao, bên trong lại là một tên cặn bã khoác nho nhã.

Quả nhiên, tác phẩm điêu khắc phiên bản giới hạn của Nữ Oa có khác.

Tùy chỉnh
Danh sách chương