Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đợi lâu, đầu truyền tiếng điện tử ngắt quãng của hệ :
[Ký chủ thân mến, thấy đoạn tin nhắn này, tôi đang tự động cập nhật ở chế độ nền, có lẽ khoảng năm, sáu, bảy, tám, chín tiếng tôi quay , đừng vội, đừng giục.]
Tôi muốn xin đổi hệ .
[, một đã ràng buộc, không thể thay đổi hệ đâu nhé ~ Muahaha!]
%¥@*(*(&)!
Vì tôi mắng hệ hơi lơ đễnh, Tạ Ngộ Triều như trừng phạt, gia tăng lực đạo.
"Không mất tập trung."
"Chỉ nghĩ ."
Tôi thật sự, sắp chết rồi.
…
lúc mơ màng, Tạ Ngộ Triều đeo một vật lạnh buốt vào mắt cá chân tôi.
Chỉ cử động, kêu leng keng không ngừng.
Tôi cố gắng mở mắt nhìn, loáng thoáng thấy một sợi dây bạc lấp lánh dưới ánh trăng, lắc lư, lắc lư.
"Tạ Ngộ Triều! Chàng…!"
"Ừm?"
"Đồ khốn! Biến thái! !"
chấp nhận tất cả những tính từ tôi vừa dành tặng.
"Ừm, là một kẻ điên."
…
lâu sau.
Tôi ôm cổ Tạ Ngộ Triều rên rỉ: "Dừng một không? Bây giờ thiếp mệt mức tưởng kim tự tháp là do thiếp xây rồi."
Tạ Ngộ Triều dừng một : "Kim tự tháp là ?"
"Kim tự tháp , chính là một ngôi mộ trông giống bánh tam giác đường, sau chết an nghỉ ở đó, hy vọng linh hồn bất diệt."
Không phải.
Tạ Ngộ Triều, rốt cuộc có tôi không vậy!
Sao bắt đầu rồi!
***
Tôi kiệt sức, ngủ say.
mơ, tôi trở về thời điểm thế giới này.
Tại ngôi làng nhỏ tiêu điều, nơi tuần bảy ngày thì tám ngày đều mưa.
Hệ lấy ra một cây câu từ kho của đưa cho tôi:
[Ký chủ, cứ câu ở chỗ này, tôi đã xem cốt truyện rồi, chắc chắn câu sớm thôi!]
Tôi nhìn mặt nước đầy bèo tấm, ngồi xổm xuống, rơi vào trầm tư.
[ chắc chắn này có cá ???]
Hệ : [Không phải câu cá, là câu !]
[Thái tử điện hạ rạng rỡ như trăng sáng của Lương quốc, Tạ Ngộ Triều, sắp bị hãm hại, bị phế, bị mù mắt, bị ám sát, bị ném xuống nước, bị trôi dạt đây, lát nếu hắn hỏi, cứ là vô tình câu hắn, có hợp lý không?]
Quá nà hợp lý nuôn.
Hợp lý mức cây câu này không có lưỡi câu.
Câu bằng niềm tin và hi vọng ?
Hệ tiếp tục chìm đắm bong bóng mộng tưởng tình yêu của : [Hắn thảm như vậy, là một kẻ bệnh tật đầy mình, sau đó cứ thế này thế này rồi thế này, cứu rỗi hắn một , nhiệm vụ của hoàn thành.]
xong, không quên bổ sung một câu.
[Đơn giản đúng không?]
Đơn giản cái đầu .
Tôi cầm câu ngồi xổm bên bờ sông suốt cả một tháng, câu Tạ Ngộ Triều toàn thân quấn đầy rong biển, hôn mê bất tỉnh, suýt thì trương phềnh.
Hệ gãi gãi cái đầu không tồn tại của : [Điều này tôi không ngờ , hắn bị ném xuống biển, mãi trôi dạt .]
Thiên chi kiêu tử một sớm rơi xuống bùn lầy, trở thành con chó chết đuối ai có thể đạp lên một cái.
Tạ Ngộ Triều chán nản, không nhìn thấy , đối với bất kỳ tiếng động nhỏ nào xung quanh đều đầy địch ý và cảnh giác.
Lúc hắn tỉnh dậy mơ màng, tôi chuẩn bị cho hắn ăn đó.
thấy tiếng động, hắn phản ứng , vồ tới bóp cổ tôi hung hãn :
"Ngươi là ai? Tiếp cận rốt cuộc có ý đồ ?"
Sau bị tôi liên tục đổ mấy ngày canh rong biển, cuối cùng hắn không vùng vẫy , trở nên đặc biệt ngoan ngoãn lời, chỉ là hơi bám .
sao nhỉ, giống như chú chó nhỏ bị mắc mưa dính vậy.
Để tiếp cận hắn, tôi giả vờ không biết thân phận của hắn.
"Ngươi tên ?"
Hắn im lặng không trả lời.
Tôi lật xem thẻ bài bên hông hắn: "Ngươi họ Tạ ? Nếu không , vậy gọi ngươi là Tạ Cẩu Lạc nhé."
Tạ Ngộ Triều tiếp tục im lặng.
Tôi coi sự im lặng của hắn là ngầm chấp nhận.
Hệ hài lòng: [Ký chủ, không hổ là thể chất cứu rỗi bẩm sinh tôi đã chọn từ hàng trăm .]
Tôi hài lòng.
Hoàn thành nhiệm vụ sớm, tiền thưởng tăng gấp đôi.
Tạ Ngộ Triều lấy tất cả những thuộc về hắn, đón chào một cuộc sống tích cực.
Chúng tôi đều có tương lai tươi sáng.
Tương lai của tôi có biệt thự, xe hơi, gà rán, trà sữa, lẩu, xiên que.
Tương lai của Tạ Ngộ Triều có thì tôi không biết.
Dù sao không có tôi.
Cứu rỗi là nhiệm vụ của tôi.
Bỏ chạy là nghề của tôi.
"Tạ Cẩu Lạc, muốn ăn bánh trôi. Ngươi đi mua bánh trôi cho ."
Tôi trở mình, theo thói quen đẩy bên cạnh.
Tay tôi đẩy hụt vào khoảng không.
Lúc này chợt tỉnh giấc.