Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhắm mắt niệm.
Sự nghiệp bà coi chấm hết hôm nay .
Mãi sau tôi mới biết tổng rốt cuộc đã thấy gì trong bản báo cáo.
Trang cuối , dòng chữ nhỏ do viết thêm: [Bản báo cáo là do con dâu tương lai ngài làm, khen cô ấy đi.]
Tổng hẹn gặp tôi ở phòng VIP.
Tưởng là để tìm hiểu tình hình công ty, ngờ lại là buổi chuyện phiếm.
Tổng hiền lành, thân thiện chú hàng xóm: “Tiểu Lâm không? Đừng căng thẳng, bình thường tôi rất dễ gần.”
Sau đó là mấy câu kiểu “Công việc mệt không?”, “Người nhà sức khỏe thế nào?”…
Cuối buổi, ông còn hỏi tôi về quan điểm với tình yêu -em?
“ trả lời ?”
ngoài, căng thẳng hỏi tôi.
“Tôi là nhỏ tuổi thì , miễn là cơ bắp to là được.”
Tôi còn hơi mơ màng: “ tổng liền , thư ký tổng đứng bên cạnh vỗ tay, tổng lâu vui vậy.”
: “ tốt nhất là được thì làm được.”
“Tốt nhất là cậu lo nghĩ cách đối phó lão Vương đi.” Tôi thở dài, “Ông ta thù dai . Trước nhân viên gọi ông ta tiếng ‘Vương phó tổng’ đã bị ép nghỉ việc, e rằng hai ta tiêu .”
tỏ rất bình thản: “Không , tôi .”
Tôi cậu với thương hại.
Đúng là trâu con không sợ hổ.
“Cậu là thực tập sinh lương 3.000 tháng thì làm được gì chứ?”
“ chẳng thân hình tôi đẹp ?”
nhún vai: “ thì quay video lấp lửng nuôi .”
Buổi tối là tiệc đón gió tổng , yêu cầu lễ phục chính quy.
Tôi váy liền, mang giày cao gót, đi ba bước thì trẹo chân lần, lảo đảo tiến vào hội trường sang chảnh.
Mùi nước hoa, phấn son hòa tiếng ly chén leng keng.
quanh toàn nhân vật máu mà tôi chẳng quen .
Khó khăn mới thấy , suýt nữa thì không dám nhận .
“ cậu ăn bảnh thế ?”
Cậu vest xám đậm may vừa người, tóc chải gọn gàng, lộ trán cao chân mày sắc nét. Kính mắt biến mất, ngũ quan rõ ràng đến mức phát sợ, khí thế ngút ngàn.
Tôi lạch bạch chạy tới, kéo cậu khu tiệc đứng ăn để “xơi” trước.
“Hôm nay tiệc kiểu liên quan gì tới bọn mình đâu?”
Tôi nhét cho cậu miếng bánh ngọt, liếc thấy cái đồng hồ trên tay cậu.
“Đồng hồ giả ghê á, sáng choang luôn nha.”
khẽ giật khóe trán, im re.
Tôi vừa ngẩng đầu thì thấy lão Vương đen sì đang tiến lại.
“Xong , lão Vương tới dằn !” Chắc trong công ty kịp mắng, giờ gặp đúng dịp.
Lão Vương kiểu nửa miệng: “Tiểu Lâm à, hôm nay cô nổi bật ghê. Nhưng đừng quên mới là lãnh đạo cô. Trẻ thì nên biết điều .”
khẽ bên cạnh: “Rất nhanh thôi sẽ không nữa.”
Lão Vương lập tức nổi đóa: “ tới lượt cậu lên tiếng!”
Tôi vội hòa giải: “Vương tổng, bớt giận, cậu ấy chỉ là thực tập sinh, hiểu chuyện…”
“Thực tập sinh?” Giọng lão Vương vút cao, nước bọt suýt bắn vào tôi. “ tin tôi cho cả hai đứa biến khỏi không?!”
“ cho biến khỏi ?” giọng trầm ổn pha ý chen vào.
Tổng xuất hiện từ lúc nào không hay: “Vương tổng, oai phong dữ nha.”
Lão Vương hóa ngay thành chim cút, lau mồ hôi ròng ròng: “Không dám không dám, Chủ tịch Tần, là tên thực tập sinh hỗn xược. Tôi chỉ vài câu thôi, kẻo lỡ đắc tội với ngài thì khổ.”
“ đúng.” Tổng gật đầu, đồng tình .
“Thằng nhóc ở nhà hỗn với tôi vậy. Ngay cả tiếng ‘ba’ không gọi đàng hoàng, suốt ngày ‘lão già, lão già’.”
Không khí cứng ngắc.
Mồ hôi lão Vương đổ mưa, mắt trợn muốn rớt ngoài.
Khoan… gọi là ba cơ?
là bố ?!