Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

hôm đó, tôi chính thức đời con lừa gặm cỏ.

xanh, đậu phụ.

Lâu lâu may mắn lắm thì thêm đĩa giá đỗ xào, coi như mở tiệc.

Trứng gà? Xin lỗi. Hiếm như trứng rồng.

Phải đợi bà Vương vui vẻ lắm mới phước thả sợi trứng nồi canh.

Kết quả là người tôi vàng như nghệ, môi nhợt như x-á-c ướp, đầu óc lúc nào cũng quay cuồng như thiếu m-á-u não.

hôm tăng ca đến nửa đêm, vừa thì tối sầm mặt mũi, suýt nằm bò dưới đất.

Về thì ăn , ở công ty thì giấu giấu giếm giếm đặt đồ ăn , ngồi co ro ở góc phòng mà như con mèo hoang trộm cơm.

Tôi miếng lẩu cay họng, mắt cay xé mũi không biết vì ớt hay vì tủi.

Đáng lẽ, cơm tối nên là lúc ấm áp nhất trong ngày.

mà tôi phải chui rúc lén lút như ăn vụng.

Đây là cái cái ?

Chiều đó tôi tan sớm, ghé qua lấy tập tài liệu quên.

Phòng khách vắng tanh.

Cửa phòng bà Vương hé mở, bên trong lọt giọng the thé đang gọi điện thoại.

Tôi chẳng phải cố ý nghe lén.

Nhưng cái trơ trẽn quá, tự chui tai.

“…Tiền đủ không con? Không đủ thì m-ẹ gửi thêm nhé…

Mỗi tháng đưa m-ẹ bốn ngàn, m-ẹ tiết kiệm được hơn ba ngàn chuyển cho con rồi đó!

Con xài thoải mái đi, đừng quan tâm đến ! là người mà!

đậu ăn là quý rồi, đòi thịt cá bà hoàng chắc?

Con mới là con ruột m-ẹ, không thương con thì thương ch-ó chắc?”

Mỗi chữ như t-á-t thẳng mặt tôi.

Tôi sững như trời trồng.

Thì bốn ngàn tệ tôi đưa hàng tháng – tiền mồ hôi mắt, là tiền bà nuôi em gái tiêu xài?

tôi?

Là “người ” ăn đậu cho “tốt sức khỏe”?

Tôi quay người bỏ đi, mặt không giọt m-á-u.

Cái này, không khí nặng như nghĩa địa.

Ngay cả màn hình khóa điện thoại bà cũng đổi thành ảnh Tĩnh đi du lịch , đeo túi hiệu, mặt phấn son ch-ói lọi.

Tôi cười khẩy.

Lương tháng năm sáu ngàn mà mặc đồ hiệu đầu đến chân?

Tiền đâu ? đâu ?

bữa , đậu phụ tôi.

mỗi lần tôi nhịn ăn, nhịn nói.

Tối đó, tôi kéo nói chuyện.

Tôi kể đầu tới cuối.

Không chừa câu, không bỏ bức ảnh.

Tôi hy vọng sẽ về phía mình.

Nhưng hi vọng là thứ dễ bị bóp ch-ếc nhất.

cau mày, như bị tôi phiền lúc chơi game, nói câu khiến tôi muốn ném cái nồi đầu :

“M-ẹ quen tiết kiệm mà, em lạ .

Với Tĩnh sống kia cực, m-ẹ giúp chút cũng phải thôi.

Em nghĩ nhiều rồi. M-ẹ miệng chứ lòng dạ mềm lắm.”

Tôi cắn chặt môi, gằn chữ:

“Bà ấy đang hút m-á-u em.

Nuôi con gái bà bằng tiền em.

Cắt miếng thịt trong người em nuôi đứa khác, mà bảo em nghĩ nhiều?”

đ-ậ-p đũa, gầm :

“Cô nói cái đấy?! Hút m-á-u?!

Đó là m-ẹ tôi, em gái tôi! Cả mà cô cũng tính toán?

Cô đúng là càng ngày càng khó nổi!”

Khó nổi?

mấy năm nay tôi ăn cỏ thay cơm, mắt thay canh, dễ chắc?

Tôi nhìn người đàn ông thề sống ch-ếc vì tôi, bỗng thấy lạ hoắc như người dưng.

Sau chuyện đó, bà Vương biết tôi không cam lòng, liền giở chiêu quen thuộc – khẩu nghiệp toàn phần.

Đi rêu rao khắp khu:

Tôi kén ăn, yếu ớt, bạc bẽo, vô ơn.

Tôi con gái thành phố nên khinh thường cơm chồng.

Chỉ trong tuần, tôi nổi như sao chổi.

đường gặp hàng xóm, ánh mắt họ nhìn tôi như tôi ăn cắp gà họ.

Tôi không giọt nào để nữa.

Cho tới khi tôi gặp bạn thân.

Cô ấy vừa thấy tôi xanh xao vàng vọt như cây chuối bệnh liền hoảng loạn:

“Vãn Vãn, cậu bị ? Bị ốm hả?”

Tôi bật khóc.

Tôi kể hết – câu chuyện, vết thương.

Cô ấy đ-ậ-p bàn dậy:

“Con m-ẹ , đúng là lũ hút m-á-u!

Cậu nhịn nữa là ăn sạch, xơi tái!

Phải ! Phải phản kháng!”

Lời cô như gậy gõ đầu tôi.

Tôi là cái ?

Máy rút tiền?

Thùng rác nhịn nhục?

Tại sao tôi phải dùng tiền, dùng sức khỏe, dùng lòng tự trọng để nuôi cái sự tham lam khốn nạn họ?

Tối hôm đó, tôi lặng trong bếp.

Tủ lạnh trống rỗng đến lạnh sống lưng.

Mấy cọng héo quắt nằm chỏng chơ, như nhìn tôi cười khẩy:

"Ngon không?"

Tôi mở điện thoại.

Lật màn hình chuyển khoản tiền cho Tĩnh.

Lật những bức ảnh cô phô trương như tinh.

Lửa giận trong tôi bốc như chảo dầu bắt lửa.

Tôi nhớ lời thề ngày cưới – yêu tôi, bảo vệ tôi, không để tôi uất ức.

Lời thề giờ thành giấy lộn.

Gia đình trong mơ giờ là địa ngục gian.

Nhưng giây phút đó, lửa trong lòng tôi cháy bùng.

Tôi không phải con bò để ai muốn vắt là vắt.

Tôi không phải con cừu để ai muốn xén là xén.

Tôi là người, não, tự trọng.

Mà cuộc chiến này, chính họ khơi mào.

thì…

Đừng trách tôi, sẽ không nể tình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương