Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ngồi kể , bạn tôi trợn mắt: “Cứ tưởng lãnh đạo quý mến, hóa cố tình giới thiệu cậu tên dở hơi chỉnh cậu!”

Về nhà, tôi nhắn tin chia tay thẳng cánh. Tôi vốn quen dứt khoát, không dây dưa.

Hôm sau, Phó tổng gọi tôi văn phòng.

Tôi nghĩ có liên quan dự án, mang theo báo cáo.

Ông bỏ báo cáo sang một bên, bóng gió chuyện Từ .

“Mộng Kỳ, tôi luôn thấy chín chắn, có trách nhiệm. Nên mới giới thiệu . Hy vọng đối xử tình cảm như công việc.”

Ơ, đây là ép yêu gì?

Thực tôi vẫn có ấn tượng tốt về Phó tổng.

Ông là con rể trong gia đình: sáng lập công là bố vợ, tổng chính là vợ ông.

Phó tổng lúc nào cũng tỏ vẻ hiền lành, đối xử tốt với mọi .

Bà tổng thì nghiêm khắc, thỉnh thoảng còn mắng ông te tua giữa chốn đông . Nhân viên nhìn còn thấy thương.

Sống kiểu phụ thuộc sắc mặt vợ, quả thật không dễ.

Không ngờ, gen “ là đặc sản truyền thống gia đình. Giờ ông còn muốn nối nghiệp nữa !

Hơn nữa, ông còn muốn tận dụng quyền ép tôi làm “máy ATM nuôi ”.

Nuôi ông không phải không được, nhưng đừng hòng biến tôi thùng chịu thiệt” mãi như .

Tôi cười mỉm, trong lòng thì một cục tức, bóng gió phó tổng: “ phó tổng, từ khi Ngọc tỷ được điều sang phố Lăng mở rộng thị trường, ghế tổng bộ phận thị trường vẫn trống. Nếu tôi ngồi , thì chẳng phải ông sẽ được lên hương luôn à?”

Sắc mặt ông lập tức tối như tiền đồ của Từ , im re luôn.

Vì chuyện nhân sự to đùng như vị trí tổng bộ phận, ông chỉ có quyền gợi ý không có quyền quyết. Tôi thì chăm chỉ nhất công , nhưng vẫn chưa đủ thâm niên leo thẳng lên ghế .

Ông tính toán kiểu: trong lúc tôi còn đang cày cuốc thì tôi “nuôi giùm” . Ai dè tôi chơi bài ngửa ép ông bí.

Nếu ông dám phá lệ nâng đỡ tôi, đầu tiên bổ dao xuống chắc chắn là tổng – vợ ông .

Tôi biết thừa ông không dám. Đời , ông dám liều vì em gái trà sữa thì có, liều vì thì thôi đi.

phó tổng chỉ phất tay, tôi ngoài. Kết thúc màn “thử ép gả ” không công.

Rồi tôi mới nhận : gen “trơ trẽn” đúng là truyền thống gia đình.

Bên kia phó tổng bị tôi làm cứng họng, bên Từ chạy đến diễn vở “soái ca hối lỗi”.

Ảnh ôm bó hoa, còn nấu nồi canh, xách thẳng công tôi. Bình thường công tôi cấm tiệt ngoài bừa, khách VIP cũng phải đặt lịch trước. Nhưng chắc nhờ ông cậu gọi điện nên lễ tân mới thả lỏng.

Anh đặt hoa và canh lên bàn, cười toe toét: “Mộng Kỳ, em đừng giận anh nữa. Anh nói vậy chỉ vì muốn tốt cả hai thôi. Giờ nam nữ bình đẳng mà, em cũng không muốn bị nói là ‘đào mỏ’, đúng không? Có thể lúc anh nói hơi quá lời, em bỏ qua anh nhé.”

Ơ kìa, tôi mà bỏ qua thể loại “AA đẳng cấp á? Không đời nào.

Tôi rõ ràng: yêu đương là chia sẻ, không phải tôi nai lưng làm, còn anh suốt ngày tìm cách moi ví tôi.

là tôi hô toáng : “ vệ đâu, công nay nghỉ hết à? Mau đưa không phận sự ngoài!”

Chưa đầy hai phút, vệ đến kéo anh đi.

Đồng nghiệp còn trêu: “Mộng Kỳ, thấy anh có vẻ chân , sao tuyệt tình ?”

Tôi bắn luôn: “Chân , có dám nhận không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương