Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ta một muội muội.
Nhũ Nhu Nhu, đại Trần Mạnh Hạ.
Là tổ phụ đặt tên.
Kỳ vọng nàng cần cù tiến thủ, hoạt bát lạc quan.
Tám chữ nàng quả thực làm được, song nếu đặt lại tên theo tính nết, ta thấy đại nên là Trần Mạnh Lãng.
Nhũ Trần Lưu Manh.
Nhà họ Trần gia giáo nghiêm, ta và Nhu Nhu ba tuổi nhập môn, đến khi tự biết chữ tự đọc , thường vào thư phòng của phụ thân tìm .
Ta lấy từ kệ là “Tam Tự Kinh”, Nhu Nhu thiên tư khác lạ, moi ra một quyển họa .
Là một quyển toàn vẽ đánh nhau.
đẩy ta, ta đẩy .
Ta đánh , đánh ta.
Không hồi kết.
Ta thấy vô vị cực kỳ, Nhu Nhu xem say điếu đổ, thậm chí vẽ lại giờ họa nghệ.
Phu tử đổi sắc tại chỗ, hỏi Nhu Nhu thấy mấy thứ ở đâu, Nhu Nhu giơ tay , chọc thẳng lên trán ta.
“Là ca ca muội xem.”
Đến nay ta vẫn không quên ánh khi của phu tử.
Sau đó, phu tử bẩm báo mẫu thân, mẫu thân cầm chổi lông gà bức hỏi ta, từ đâu ra?
Từ đâu ư? Từ phụ thân ra.
Chổi lông gà hạ xuống người phụ thân.
Phụ thân ôm “ào ào” kêu thảm: “Vân nương, mấy quyển là đồ cưới của nàng! Ta không dám tự tiện xử lý, ép dưới giá , ai ngờ thằng nhãi cũng moi ra được!”
Mẫu thân cười lạnh, sai người dọn thư phòng phụ thân, phàm thứ gì không ổn đều một mồi lửa đốt sạch.
Phụ thân giận đến ba ngày không ngủ, rồi chuyên rình ta bắt bẻ, phạt ta ra từ đường sám hối trước liệt tổ liệt tông.
Đó là lần ta bị phạt.
không phải lần cuối.
Nhu Nhu càng lớn càng bướng.
Dựa vào việc ta thay nàng gánh vạ, nàng đục thủng cả trời.
Rồi nàng thật sự chọc thủng trời.
Hôm nàng thường lệ mặc trang ra phố, bỗng thấy một thư sinh tuấn mỹ, mê đến hồn xiêu phách lạc, gan lớn miệng hô gả y.
Thư sinh bị dọa đến biến sắc, lấy cớ mình không phải đoạn tụ cự tuyệt.
Nhu Nhu không , đuổi theo đến tận Quán.
Thư sinh là người của Quán.
Thanh quan.
bán nghệ, không bán thân.
Nhu Nhu dùng nghĩa ta ném tiền rác, khăng khăng mua người .
Vẫn bị từ chối.
Nàng nhà tìm ta, òa khóc đau .
Ta phút chốc nóng , móc tiền riêng mua vài tiểu quan tuấn tú khác dỗ nàng, ai dè vừa bước qua bậc cửa Quán, đã bị dao găm kề cổ.
“Tiêu Dục, hủy chứng, thả ta đi,” kẻ đó lạnh cười với người dung mạo thư sinh đang thong thả đi tới, “bằng không hắn sẽ ta xuống địa ngục!”
Cái tên Tiêu Dục, quả thực sấm bên tai.
Người lọt vào Nhu Nhu lại là tử đương triều?
Trước ta tối sầm.
Lại nghe thấy chính giọng của ta ở không xa vang lên: “ ta đã chết rồi, người chết, lấy gì xuống địa ngục?”
Nhu Nhu mặc y giống hệt ta, chầm chậm lướt tới.
Nàng nghiêng , lưỡi thè dài thượt ngoài miệng, nơi cổ máu thịt lưa thưa, bộ dáng dọa người vô .
Kẻ khống chế ta bị dọa không nhẹ, sơ suất một khắc, để Tiêu Dục chớp thời cơ, lập tức chế .
Nhu Nhu lao đến trước mặt ta: “Ca, ca không sao chứ?”
Ta run tay chạm cổ nàng, máu ấm rịn ra, vết thương toạc rộng, đều là thật, không phải vẽ lên.
ta đỏ bừng: “Ai làm hại muội? Nói ca nghe, ca giết hắn đền muội!”
“Là tự muội rạch đấy,” Nhu Nhu thản nhiên, “muội thấy ca bị khống chế, vội quá, bèn nghĩ ra cách …”
Nàng ngã xuống.
Ta đưa tay đỡ, đã người nhanh hơn.
Tiêu Dục bế bổng Nhu Nhu, mấy bước đã khuất khỏi tầm .
để lại một câu: “Đến y thự cung đón người.”
2
Ta không chức không quan, bản thân thể vào cung.
Vì an nguy của muội muội, ta buộc đem chuyện bẩm phụ thân.
Phụ thân nổi giận lôi đình, kéo theo tổ phụ, nhau xông vào hoàng cung.
Rồi mang một tờ hôn thư.
Nhu Nhu trở thành vị hôn thê tương lai của tử.
Cả nhà mây đen phủ kín, cảm thấy đại sự hỏng rồi.
May mắn thay, tử Tiêu Dục để chống hôn, đêm liền lao thẳng ra chiến trường.
chúng ta thầm mong, thầm nguyện, mong hắn một đi không trở lại.
Khụ khụ khụ!
Đợi đến khi Nhu Nhu hoàn toàn bình mới xuất cung, lại bị phụ thân đích thân áp vào từ đường quỳ suốt ba tháng.
hạ lệnh cấm tuyệt, không nàng khoác trang nữa.
Nhu Nhu miệng đáp ứng.
Từ đó thể thu lại, bắt chuyên tâm cầm kỳ thư họa, quy củ, lễ nghĩa, tư mẫu nghi thiên hạ.
Đến cả ta cũng ngỡ nàng thực sự đổi tính.
tin tức từ biên cương truyền kinh.
tử Tiêu Dục gặp hiểm, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Nhu Nhu bỗng xông vào phòng ta đêm.
Ngay trước mặt ta, nàng gom dọn y của ta.
“Ca, muội ra biên ải.”
“Muội đi giúp hắn.”
“Muội…” – ta kinh ngạc đến suýt thất thanh – “muội hồ đồ! Biên cương binh loạn, nguy hiểm khôn , muội là một nữ tử, thể giúp gì được?”
“Ca khinh ta?”
“Không, không, là ta lo muội.”
“Việc nếu để phụ thân biết, những sẽ bắt muội , đánh gãy chân muội!”
“Vậy nên ta đã chuẩn bị cả rồi.”
Nhu Nhu lôi ra một bộ váy hồng phấn mới tinh: “Ca viết một thư, nói là ca tòng quân.”
“Rồi ca mặc nữ trang, giả làm ta, kéo dài chút thời gian.”
“Hừ, đợi muội đi xa rồi, phụ thân đuổi kịp.”
Ta… ta thực sự nàng.
Hại ca, nàng đứng hàng !
việc Nhu Nhu đã quyết, ta chưa từng ngăn được.
Nàng đã nhận định, đập vào tường cũng quay lại!
Ta thể lén gửi Tiêu Dục một thư.
Hy vọng hắn khuyên được Nhu Nhu hồi gia.
Sau , sau đã trôi qua hai năm.
Nhu Nhu trở .
Tiêu Dục cũng trở .
ngay đêm , hắn đã hiện ra phòng ta, mỉm cười bảo ta nhập Quốc Tử Giám.
Ta tuy hiểu, thoáng liếc thanh kiếm sáng loáng tay hắn liền yếu gật .
Phụ thân tìm mọi cách đưa ta vào Quốc Tử Giám.
Ta vẫn cảm thấy đơn giản.
Quả nhiên, sau khi ta dọn xong hành lý, Tiêu Dục lại tới.
Hắn vẫn mỉm cười nhìn ta: “Ca ca, chân , nên gãy một cái.”
Cứu, cứu mạng!