Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phiên ngoại Tiêu Dục

1

Ta sinh trong hoàng tộc.

Ký ức ấu thơ chỉ còn lại nước mắt hậu.

hậu rất thích hoàng nhưng hoàng vĩnh viễn chỉ thích những tân nương trẻ tuổi tiến cung.

Về sau, hậu tỉnh ngộ, vận dụng lực gia tộc ép hoàng phong ta làm Thái tử.

Bà một đào tạo ta, kỳ vọng ta đăng đế vị bà dẫm nát những nữ dưới gót.

Ta cũng theo ý bà, nỗ lực hơn ai hết.

Xuân qua thu đến, tháng dần trôi, ta chưa từng phân tâm.

nhưng, có một tiểu đoàn tử kỳ quái lại bất ngờ xông vào giới của ta.

Nàng có một đôi mắt trong sáng lấp lánh, lúc nào cũng thèm thuồng, thèm chính là… mặt ta.

Cung bảo ta, nàng là tôn nữ Trần các lão, danh gọi Trần Mạnh Hạ.

Ta tưởng nàng đói, sai người dâng bánh ngọt, nàng không nhận, hớn hở nhào , “chụt” một cái lên má ta.

Nàng bảo: “Ca ca, ngươi đẹp.”

“Ta thích ngươi.”

Cạn, cạn nông!

Ta hừ lạnh.

Trong lại có đôi phần vui thích.

Nhưng tiểu đoàn tử này thích quá nhiều thứ, quay lưng liền quên ta.

Ta giận rồi.

Ta cũng phải quên nàng!

2

Mười ba tuổi ấy, điều tra một vụ án, ta ẩn vào Phong Quán.

Khi bị sai đi mua đồ, được một thiếu nữ cải trang.

Nàng mình là trưởng tôn nhà Trần các lão, nhưng đôi mắt linh động ấy cùng mùi hương thơm ngát mê người khi nàng đến gần, đều nhắc nhở ta rằng nàng là một nữ tử.

Nàng chính là tiểu đoàn tử nào, Trần Mạnh Hạ.

Rõ ràng ta đã quên chuyện cũ, nhưng nàng vẫn chỉ chú mục vào mạo ta.

Nhất định đòi gả ta.

Đúng lúc ấy, ta không muốn rước họa, bèn lấy cớ không phải đoạn tụ cự tuyệt.

Trần Mạnh Hạ lại chẳng từ bỏ, đuổi theo ta đến tận Phong Quán, còn vung tiền như rác.

Làm mục tiêu của ta cảnh giác.

Kế hoạch bị phá, ta đành sớm bộc lộ phận, vừa lệnh người ném nàng ngoài, vừa bày thiên la địa võng.

Nào ngờ Trần Vân Dịch lại xuất hiện, còn bị kẻ bắt giữ.

Ta trong tiến thoái lưỡng nan, đang bối rối, liền thấy Trần Mạnh Hạ rút đao, dứt khoát cứa lên cổ mình.

Tim ta nhói buốt.

Trên đời sao lại có nữ tử vừa gan lớn vừa khinh bạc, lại chẳng hề chết như nàng?

Trần Mạnh Hạ ngất lịm.

Ta ôm nàng tiến cung, sai Thái y cứu : “Phải trị tốt, tuyệt đối không được lại sẹo.”

Thái y dạ răm rắp.

Chuyện truyền hoàng, người nổi giận đùng đùng, chẳng hỏi nguyên do liền định tội ta cưỡng ép dân nữ.

Ngay lúc ấy, Trần các lão cùng Trần thượng thư cùng xông vào cung, khí ngút trời.

Họ đòi công đạo Trần Mạnh Hạ.

Trần các lão vốn là thầy khai tâm của hoàng.

hoàng kiêng kỵ ông nhất.

Người đổi mặt tươi cười, lập tức hạ chỉ ban chúng ta.

Khóe môi ta không nhịn được cong lên.

Nhưng hậu không thuận.

Người bà chọn làm Thái tử phi là trưởng nữ quốc công phủ, Nguyễn Kiều.

Chỉ vì nhà họ Nguyễn nắm binh quyền.

Ta với hậu, binh quyền ta sẽ tự giành, không cần nhờ sự.

hậu không tin, quyết ép ta hủy , thậm chí không màng ý nguyện của ta, muốn hạ di chỉ phá vỡ sự.

Ta vội vã ngăn lại, chứng minh năng lực, ta trong đêm lên đường chiến trường.

3

Biên ải khổ hàn.

Chiến loạn chẳng dứt.

Trong một quãng thời gian dài, ta gần như chưa từng ngủ yên.

Về sau dần quen, song vẫn rơi vào phục binh, lại thêm kẻ bên người phản bội, suýt nữa ta đã phải đi Diêm La.

Khó nhọc chống đỡ, nhưng nhan lại hủy.

Một vết sẹo dài từ chân mày kéo đến cằm, vắt ngang cả mặt.

Khi y hỏi ta có muốn đổi da, khôi phục lại mạo vốn có hay không, ta bất chợt nhớ đến tiểu cô nương kia – kẻ từng thèm thuồng mặt ta.

Nhưng nàng đang cách ta nghìn dặm.

Vết sẹo giúp uy tín của ta nơi quân doanh tăng cao.

Ta suy nghĩ rồi từ chối.

Rồi ta nhận được thư của Trần Vân Dịch.

Hắn , Trần Mạnh Hạ đã đến biên ải.

Tim ta như trống dồn, bật khỏi giường, đến quần cũng chẳng kịp mặc đã chạy trướng y, hối thúc hắn mặt.

y câm nín cực điểm.

“Điện hạ từng bảo không cần trị, vi thần chỉ bôi dược khiến vết thương kết vảy, giờ đã muộn, phải đợi kết vảy rụng, mọc da mới…”

Ta hận không thể bóp chết hắn, trách hắn sao chẳng sớm .

Nhưng lại cố nén xuống.

Còn phải trông cậy hắn mặt.

Ta sai người mua một mặt nạ, che trên rồi chờ Mạnh Hạ.

Nàng sự .

Phong trần bụi phủ, mang theo đủ loại thuốc bổ: sâm, yến sào, tuyết liên…

Trong mắt ta, bất giác có cát bay.

Nhưng ta không nàng.

Nàng thích chỉ là mặt ta.

Nay nhan hủy rồi, ta nàng thất vọng, nàng thu lại tình ý.

Càng nàng như bao người , nhìn ta chỉ còn lại kinh hoàng và hãi.

4

Ta an bài Trần Mạnh Hạ ở hậu doanh nhẹ nhõm, không cần trận.

Lại cố tình né tránh, chẳng nàng mặt.

Thấy trong mắt nàng ánh thất vọng, ta cũng khó chịu, bèn không ngừng thúc ép y trị.

y giận không .

Khiến ta nghi ngờ hắn cố ý, bởi hắn tốn hơn một trời mới lành hẳn mặt ta.

Tháo băng, soi đồng kính, nhan thậm chí còn vượt xa xưa cũ, ta hài cực độ, lập tức tìm đến hậu doanh.

Nào ngờ thấy cô nương của ta đang mắt sáng long lanh, chảy dãi nhìn một .

Ánh mắt kia, giống hệt khi nàng nhìn ta.

Ta luôn biết nàng mê chỉ mặt, song khoảnh khắc ấy, cơn đau dâng trào, ta chẳng chịu nổi.

Ta muốn mắt nàng chỉ có một mình ta.

Muốn nàng thích ta.

Muốn nàng trở thành nữ của ta.

Ta muốn hồi kinh.

Hồi kinh, rồi cưới nàng.

5

Như ý ta mong, Trần Mạnh Hạ đến Quốc Tử Giám.

Tám không , nàng lại chẳng nhận ta, phải nhờ người nhắc nhở mới nhớ.

Có chút buồn.

Song nàng không hề chán ghét vết sẹo chằng chịt trên ta, trái lại còn say mê vóc dáng ta.

Nàng thậm chí còn pha hương dược vào lư hương.

Không đúng, chẳng phải mê dược, là xuân hương.

Ta phát hiện hơi muộn, tuy kịp thời ngăn lại nhưng cũng hít phải ít nhiều.

Toàn nóng rực.

Không kìm được, ta điểm huyệt ngủ nàng rồi ôm nàng vào .

6

Trần Mạnh Hạ đáng .

Cãi chày cãi cối cũng đáng , chột dạ cũng đáng , khóc lóc cầu ta chống lưng cũng đáng .

Trên đời sao lại có nữ tử thú vị đến vậy?

Nhưng nàng lại vào thanh lâu!

Còn uống rượu kẻ dâng tận miệng, say mèm leo tường…

Ta không nỡ phạt nàng, đành phạt Tần Lĩnh.

Phủ Trung Viễn bá vốn đời đời theo võ, Tần Lĩnh cũng là tài.

Biên ải lại đang thiếu tướng lĩnh.

Ta cười, đuổi hết đinh nhà họ Tần khỏi kinh.

mang cô nương của ta đi uống hoa tửu sao?

Từ nay ăn cát đi!

Trần Mạnh Hạ chẳng biết xấu hổ là gì.

Nàng luôn nhóm lửa.

Mãi nhóm lửa.

Lại chẳng chịu dập.

Ta chờ chẳng nổi nữa, đích cửa hạ sính.

Dù nàng có hay không, ta nhất định cưới nàng!

Ta phát hiện nàng trong giá sách cất đầy xuân đồ, nàng hiểu biết hơn ta tưởng.

Ta không nhịn được ôm lấy nàng.

Thơm quá.

Mềm quá.

Ta nghĩ, dù nàng thực sự là tử, chỉ e ta vẫn sẽ sa lầy không dứt.

Người đáng như vậy chỉ có thể là của ta.

Rốt cuộc, ta cưới được nàng.

Nhu Nhu, đến lúc hoàn nợ rồi!

-Hoàn-

Tùy chỉnh
Danh sách chương