Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta đánh xong trận, vào lĩnh thưởng, Hoàng đế hỏi ta muốn ban gì.

Ta chỉ vào nam tử mặc tử bào đai vàng đứng giữa điện, nói: “Thần nữ khẩn cầu bệ hạ tứ ! Thần nữ đã thai cốt nhục của người này, chính miệng nói sẽ thần nữ!”

thái giám cạnh Hoàng đế vội vàng cắt lời: “ quân xin thận trọng, vị này là Nhị hoàng tử!”

Sau lưng ta vang một giọng uể oải: “Ngươi thai con ai? Trong bụng ngươi chẳng phải toàn là vịt quay, gà nướng, hồ lô đường, bánh đậu đỏ, khoai lang khô…”

Ta quay đầu nhìn lại, người vừa tiếng dung mạo giống hệt Nhị hoàng tử.

Ta lập chắp tay hướng Hoàng đế khom lưng: “Nếu hắn không chịu , thì người này ta cũng được!”

Thái giám quýnh suýt vung luôn phất trần vào mặt ta: “Tổ tông của nô ơi, đây là Thái tử!”

1

Ta tên là Khinh Trọng, mẫu thân ta là phủ Viễn.

Bà nói đặt tên ta như vậy là để người ta biết nhà họ nặng nhẹ ra sao.

nhỏ ta đã sức địch vạn quân, mười lăm tuổi ra chiến trường, mười bảy đã tiếp nhận trường thương của mẫu thân, tung hoành nơi biên ải, đánh đâu thắng đó.

Mẫu thân bảo quyền thế nhà ta quá lớn, sợ có ngày vào cảnh “thỏ chết chó nấu”, nên tốt nhất là gả cho vị hoàng tử không có thế lực.

Nhưng ta không chịu.

Ta muốn lấy tiểu đầu biết nấu ăn trong doanh trại.

Tiểu đầu ấy không chỉ nấu ăn tuyệt hảo, cặp lưu tinh vung cũng oai phong lẫm liệt, quan trọng hơn là … thật tuấn tú.

Quan trọng hơn nữa là chúng ta đã trao tín vật đính ước cho nhau.

tặng ta trâm vàng với đoản đao.

Ta tặng khăn lụa ngọc hoàn.

Không ngờ, hôm ta vào nhận phong, tiểu đầu xinh đẹp kia cũng ở đó.

Ta lập quỳ xuống chỉ vào , mặt mày nghiêm túc: “Bệ hạ, thần đã thai cốt nhục của , còn từng nói sẽ thần! Thần khẩn cầu bệ hạ tứ !”

Lấy đầu thôi, Hoàng đế hẳn sẽ không còn nghi ngờ gì trung của nhà ta nữa.

Ai ngờ thái giám cạnh run đến rơi luôn cả phất trần: “Thiếu quân xin thận trọng! Người đó là Nhị hoàng tử!”

Khi đầu óc ta còn đang quay cuồng, phía sau vang một tiếng nói lành lạnh: “Ngươi thai con ai? Trong bụng ngươi không phải là toàn vịt quay, gà nướng, hồ lô đường, bánh đậu đỏ, khoai lang khô…”

Ta vội quay đầu lại, nhìn nam tử xinh đẹp vác lưu tinh đang chạy tới, lại nhìn sang Nhị hoàng tử mặt không đổi sắc.

Hai người này sao mà giống nhau như đúc!

Nhưng miệng ta nhanh hơn đầu óc: “Tâu bệ hạ, nếu người kia không , người này thần cũng được!”

Thái giám già suýt nữa ném phất trần vào mặt ta: “Xin thận trọng! Đây là Thái tử!! Thái tử Nhị hoàng tử là song sinh!”

Lần này đến lượt ta không chịu: “Đã vậy, trong doanh trại của thần còn có người cũng biết dùng lưu tinh, thần gả cho hắn vậy.”

Nhị hoàng tử tốn giơ tay: “Nhi thần chính là đầu kia.”

Thái tử lập ném cặp xuống chân ta: “Nhi thần là người biết dùng .”

Nhị hoàng tử nheo cười lạnh, trong ngực rút ra một khối ngọc bội: “Nhi thần quân đã ngầm ước hẹn cả đời.”

Thái tử không chịu thua, tay áo lấy ra một chiếc khăn có thêu hình sắt: “Đây là tín vật quân tặng nhi thần.”

Trong điện lặng như tờ, chỉ còn tiếng hai đầu gối ta run lẩy bẩy.

“Thần… thần thực sự không biết hai vị là hoàng tử!!!”

Ta rút ra trâm vàng đoản đao mà cả hai tặng: “Thần còn tưởng hai người tình thâm nghĩa trọng với thần, một lần tặng luôn hai bảo vật định tình!”

Hoàng đế cười như xem tuồng: “Trẫm xưa nay công bằng, hay là đem tiểu quân chia đôi, mỗi người một ?”

Hai chân ta run dữ dội hơn nữa, trong đầu toàn là cảnh mình chẻ ra trái phải, trên dưới…

Mẫu thân ơi!

Vẫn là người nhìn xa trông rộng!

Thịnh này quả nhiên là chốn nuốt người không chừa xương!

2

Hoàng đế nói ta là nữ nhi của Viễn , dẫu có chặt đôi cũng phải để mẫu thân ta vào thu xác.

Lúc ấy ta liền hiểu, là muốn lôi cả mẫu thân ta vào con tin.

mệnh không bao lâu nữa, ta vừa ra khỏi điện liền ôm cột hành lang khóc lóc thảm thiết: “Ta đã nói mà, trên đời sao lại có kẻ hoàn hảo đến thế!

Vừa có thể múa đại lực, lại vừa vào được nấu ăn!”

Ta đang khóc rất nhập tâm thì sau lưng dâng một luồng sát khí.

Bản năng cầu sinh khiến ta nhắm tịt tiếp tục gào: “Trời cao sao có thể chia một người hoàn mỹ hai người hoàn mỹ cơ chứ! bàn tay, mu bàn tay, đều là phu quân của ta cả!”

Lúc ta khóc càng thêm thảm thiết, nội thị họ Sầm cạnh Hoàng đế với vẻ mặt không biết phải nói gì, lôi ta đến Tước Tinh các.

Hắn còn tận tình kể ta nghe rằng Thái tử Vân Nhị hoàng tử Vân Duy là thua cược với bệ hạ nên mới đưa ra biên ải.

Nhưng đầu óc ta đâu phải cháo loãng nặn !

Ba đời nhà ta thủ biên cương, danh chấn thiên hạ, rõ ràng là Hoàng đế có nghi kỵ, mới để hai nhi tử ruột một kẻ ra tiền tuyến giám sát ta, một kẻ ở hậu phương canh chừng mẫu thân ta!

Giờ vào rồi, Vân với Vân Duy cứ ba ngày hai lượt lượn quanh ta, chắc sợ ta mà chết trong hoàng thì không biết ăn nói sao với mẫu thân ta.

Hứ!

Nào là trâm vàng, dao găm, nào là vịt quay, hồ lô đường, tất cả đều là thủ đoạn che ta!

Ta giả vờ dáng vẻ uể oải như không còn sống nổi, khiến người canh giữ ta lơi lỏng, chuẩn bỏ trốn.

Nào ngờ Vân Duy đột nhiên nổi giận: “Chỉ hoàng huynh ta được chỉ Thái tử phi, ngươi đã bi lụy u sầu đến thế? Mấy túi khoai lang khô hắn cho ngươi, đều là trộm của ta phơi đó!”

Ta chậm rãi quay đầu bộ đần độn, nhưng trong lại nghĩ: khoai lang thì liên quan gì?

Vân Duy hất tay áo bỏ đi.

Lúc ta còn đang quanh quẩn trong viện tính toán xem nhảy tường chỗ nào dễ thì Vân lại đâu xuất hiện.

“Chỉ phụ hoàng ta muốn ban cho Vân Duy, ngươi mới u uất như người chết sống lại? Con dao cắt sắt như bùn mà Vân Duy đưa ngươi, cũng là lấy trộm ta đó!”

Vân nắm chặt cổ tay ta, nghiến răng ken két: “Ngươi yêu đến mức ấy sao?”

Ồ hô~ Hai người này là định ta mà đánh nhau à?

Đánh đi, càng loạn ta càng dễ chuồn.

Có điều hai người mỗi ngày chỉ trách ta không biết tốt xấu, vậy mà mãi chẳng chịu động thủ.

Ta đành tranh thủ lúc bọn canh giữ sơ suất mà trèo tường.

Vừa chuẩn leo đi, trong viện lại vang một giọng nói: “Thiếu quân, Viễn đã đến hoàng rồi ạ~”

Nghe vậy, ta lập tay chân nhanh nhẹn leo lại vào trong: “Thật sao? Mẫu thân ta tới rồi à?”

Vừa đứng dậy đã đụng ngay ánh giận không giấu nổi của Vân Vân Duy.

Ta ngượng ngùng biện hộ: “Máu mủ tình thâm mà, vừa nghe đến là người bỗng thấy có sức sống ngay.”

nén nhang sau, ta ngồi cạnh mẫu thân ta.

trái là Vân , phải là Vân Duy.

Chủ yếu là hai người này thông minh quá mức, vừa thấy ta leo tường quay lại là biết ta giả vờ điên gạt người.

Mà ta thì đang ngồi ôm tay: sao lúc ta vào không ai mở yến tiệc đón chào?

Hoàng đế vừa thấy mẫu thân ta, hai sáng rực, miệng cười đến không khép lại được: “Trăm nghe không bằng một thấy, Viễn quả thực phong tư lẫm liệt, khí vũ bất phàm!”

“Nào dám nhận.”

“Tất cả là nhờ bệ hạ chăm lo việc nước, thần mới yên chinh chiến.”

Mẫu thân ta kính cẩn nâng chén rượu với Hoàng đế, uống cạn trong một hơi: “Chỉ có nữ nhi này của thần gây thêm phiền phức cho bệ hạ.”

“Tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, để bọn chúng tự giải quyết cũng tốt.”

Hoàng đế cười ha hả, liên tục gật đầu: “Có điều, trượng phu của Viễn mất sớm nhiều năm rồi… mà việc tái giá thì…”

Mẫu thân ta lập đỡ lời: “Thần đã có người trong , còn Khinh Trọng cũng đã có ước.”

Vân nâng chén hướng Vân Duy: “Phụ hoàng ngươi thất tình rồi! Ngươi cũng sắp thất tình rồi!”

Vân Duy trợn trắng : “Phụ hoàng ngươi mới thất tình! Cả nhà ngươi đều thất tình!”

Chỉ có ta là mở to nhìn mẫu thân ta, không tin nổi: “Người lại lành với Vương thúc cạnh rồi à?”

Mẫu thân lườm ta một cái đầy chán ghét: “Bệ hạ nhân hậu, đợi ngươi được ban thưởng thì về biên ải thân.”

“Hồi ngoại tổ còn sống đã định cho ngươi một mối sự nhỏ.”

Lời của mẫu thân vừa dứt, Hoàng đế mặt đen như đáy nồi cũng thở dài nói: “Nhi tử trẫm cũng đều thất tình cả rồi!”

Trong điện im phăng phắc, chỉ còn Vân Duy cố kiềm chế nét mặt, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt mẫu thân ta: “ gia, Khinh Trọng thai cốt nhục của nhi thần.”

“Mấy ngày trước chính miệng nàng nói giữa đại điện!”

Lần này đến lượt ta tê liệt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương