Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Y giật người nàng đang đu bám trên cổ mình xuống.

Không ngờ nàng dính lấy y như bạch tuộc, ôm siết lấy y, đôi môi mềm như cánh hoa áp sát cổ y, rấm rứt: “Nói đi, chàng không giận nữa.”

“Không nói… thiếp khóc đấy.”

“Thiếp khóc rồi.”

“Thiếp thật sự sắp khóc rồi đấy.”

Tạ Trì Quy tức đến bật cười, nghiến răng: “Cô khóc đi, khóc rồi nói tiếp!”

Chưa kịp nghe thấy tiếng khóc, đã thấy bên má một cảm giác mềm ấm bất chợt.

Chưa kịp phản ứng xem là gì, thứ mềm ấm ấy đã rút đi nhanh như chớp, người vừa dính lên người y cũng đã lùi lại.

Kiều Thư nghiêng , ửng hồng, nhưng vẫn cố giữ vẻ tiểu thư cao quý: “Chàng bảo thiếp khóc thì thiếp phải khóc sao? Thiếp không khóc đấy. Chàng muốn giận thì cứ giận đi, giận chết rồi!”

Tạ Trì Quy kinh ngạc phát hiện, vừa rồi là… một nụ .

…Điên rồi.

Y chưa bị ai cả.

kia đến tụ lâu thanh lâu, gái lầu xanh có muốn y thì cũng chẳng được công nhà giàu này lách người như cá, tới nghe uống rượu, tuyệt chẳng đụng tay chân.

Về phần A Tuyết… nàng, y luôn cung kính dè dặt, ngay cả tay cũng chưa nắm qua.

Tạ Trì Quy cứng đờ tại chỗ, bao nhiêu năm mới biết đỏ nào.

Kiều Thư ban đầu cũng hơi ngượng, nhưng thấy y phản ứng thì lại thấy vui vô cùng.

Nàng trêu: “Không phải chứ… Chàng chừng này tuổi rồi, chưa bị ai à?”

Người ngoài chẳng phải vẫn đồn y phong lưu trác táng, còn có bạch nguyệt quang thanh mai trúc mã nữa cơ ?

Tạ Trì Quy liếc nàng, lạnh : “Còn nàng tuổi nhỏ này, nhiều người lắm à?”

“….”

Cũng không hẳn.

Chiều xuống, Tạ Trì Quy ngồi bàn, tay cầm cuốn Cửu Châu Giang Sơn Lục.

Nói là đọc sách, nhưng quyển sách kia đã buổi chưa lật nổi một trang.

Không trách y không tập trung, quả thật quá ồn ào.

Kiều Thư dẫn theo tiểu nha hoàn tên Đỗ Quyên, vừa bóc hạt dưa vừa tám om sòm.

Toàn những lời đồn: nào là có vị đại nhân đoạt vợ của anh trai, nào là nhị công nhà Lý vừa cưới năm đã có riêng bên ngoài, rồi thì tân khoa thám hoa có là đoạn tụ…

Lại còn cảm thán: “Ui giời, đàn ông tốt thật đấy!”

“Cái gì cơ? Chậc chậc, sao lại được!”

Tạ Trì Quy nhíu mày đến sắp chuột rút.

Tám thì cũng chẳng sao, nhưng có thể nói chính xác một chút không?!

Cuối cùng nhịn hết nổi, y mở miệng: “Viên Kiến Thiện không đoạn tụ. Là cự tuyệt Triều Dương Quận chúa, Quận chúa giận quá mới dựng bôi nhọ.”

“Nhị công nhà Lý không có riêng, người là đệ đệ, là phụ thân lại,

 chẳng qua hắn gánh tiếng thay thôi.”

“Còn Bùi Hoài, đúng là thích chị dâu, nhưng cũng không gọi là cưỡng ép cướp đoạt gì. Vốn dĩ nàng ấy cũng vừa ý hắn.”

Cả Kiều Thư và Đỗ Quyên đều ngây , quên cả bóc hạt dưa.

Một lúc sau, Kiều Thư đôi mắt long lanh kéo tay áo Tạ Trì Quy, dẻo quẹo: “Phu quân à, Sao chàng biết rõ vậy?

Kể thêm thiếp nghe đi ~

Chàng là tốt nhất ~

Chàng đói không?

Mệt không?

Chàng đang đọc sách à?

Thiếp đọc chàng nghe nhé, chàng nhắm mắt lại nghe là được rồi ~”

Tạ Trì Quy giơ tay.

Thôi xin.

Không chịu nổi.

Y rốt cuộc cũng nhìn rõ: tiểu thư nhà Kiều thì nũng nịu đủ kiểu.

Không thì… xa tốt.

Y cười lạnh: “Không đói, không mệt, không nàng đọc. Thê của không phải tự những việc này, không thì sẽ khiến bị coi là bất tài.”

Kiều Thư nũng nịu cười: “ chứ chứ, ai bảo thiếp là thê thân ái của chàng.”

“Thật sự muốn nghe sao? Vậy lại gần đây.”

Nàng hí hửng áp tai lại gần, nghe Tạ Trì Quy hạ , chữ chữ lạnh lùng:

“Nàng muốn nghe. Đáng tiếc, không muốn kể.”

Kiều Thư tức đến nghẹn họng, giận dữ dẫm mạnh lên chân y một cái, lại một dấu mờ mờ gần như không thấy.

Dù sao thì Nhị tiểu thư nhà Kiều cũng rất quý giá, đường ngồi kiệu, không bước chân, vậy có tới hai tủ giày thêu hoa.

Nàng tức giận, đêm ngủ lăn một bên, cuộn tròn chăn như cái bánh ú, cả người viết rõ mấy chữ: “Lại đây dỗ !”

Nếu là Giang Lê Tuyết, Tạ Trì Quy nhất định không nỡ nàng buồn.

Nhưng nhìn Tiểu Kiều phồng má như cá nóc, Tạ Trì Quy thấy… thú vị.

Y đưa tay khều khều lưng nàng.

Kiều Thư không thèm quay đầu, hất vai như đuổi ruồi.

Y lại khều tiếp, rồi khều nữa.

Cuối cùng, Kiều Thư không chịu nổi nữa, bật dậy, hất tung chăn, quay đầu quát: “Chàng rốt cuộc muốn gì… A!!”

bỗng biến đổi.

Nàng ôm đầu, trợn mắt nhìn nắm tóc bị giật đứt rụng đầy gối.

Cả người câm nín.

Tạ Trì Quy lập tức cảm thấy không ổn rồi.

Y vốn định đùa nàng vài câu.

Dù sao tin đồn thiên hạ, y biết cũng chẳng ít.

 Ai ngờ lại… giật trúng tóc thật.

Chưa kịp tránh, Kiều Thư đã nhào tới như bão táp: “Chàng quá đáng quá rồi! Trả tóc lại thiếp! Đau chết mất!!”

Rút kinh nghiệm từ lần ,

Tạ Trì Quy không dám đẩy, sợ lại khiến nàng ngã lăn đất.

Nhưng vừa phân tâm, đã bị nàng đè ngược lại giường.

Kiều Thư vung tay đấm túi bụi.

Đánh chán, nàng mới xấu hổ bò xuống, ôm chăn quấn quanh người, lặng lẽ ngồi mép giường.

Rồi dịch , lại dịch tiếp, lúc xa.

Cuối cùng vẫn thấy chưa đủ, nàng đứng dậy, chuyển hẳn ghế cạnh cửa sổ, ngồi ở góc xa nhất phòng.

Tạ Trì Quy vẫn giữ nguyên tư bị đè nằm trên giường, ngày không nhúc nhích.

Lát sau, y đưa tay che .

Bình thường.

Y . Dù sao mình cũng là nam nhân.

nàng cứ như vậy…

Không “dậy” nổi mới là bất thường.

Y rất muốn nói gì xua đi bầu không khí xấu hổ này.

Nhưng cuối cùng… không nói nên lời.

9

Tạ Trì Quy xưa nay vốn không quản Kiều Thư quá chặt, lại chẳng có nhạc phụ nhạc mẫu nàng phải hầu hạ, thành thân xong, nàng lại vô ưu vô lo hơn cả thời còn gái.

Lúc thì dạo phố mua sắm, lúc lại chạy khắp các nơi phong cảnh thanh nhã thành uống trà, ngắm cảnh, tán .

Cuối cùng, cũng có một ngày, nàng bị mẫu thân triệu về phủ, nghiêm dạy dỗ một trận.

Tạ Trì Quy là người nào?

Là nhân vật có mũi kinh thành, thê của y, đáng lẽ phải đoan trang ổn trọng, thùy mị khó gặp.

Sao có thể giống như bướm hoa, mỗi ngày cứ lang thang ngoài đường không biết ngượng là gì?

Mẫu thân điểm trán nàng rằng: “Lấy phu quân rồi thì phải có dáng vẻ của người có phu quân, phải biết lo phu quân, những điều này chẳng phải gả nương đã nói với rồi sao? Thật sự bị nuông chiều đến hư mất rồi!”

Bị mắng một trận, Kiều Thư ỉu xìu trở về phủ.

Nàng quyết định, phải tròn bổn phận thê .

là vào bếp, nhóm lửa, nấu canh.

Bỏ sen cùng bách hợp vào nồi, đến cung có ban vài viên thuốc bổ khí dưỡng thân, liền tiện tay thả vào ít hạt.

Canh chín, nàng nếm thử thìa.

Tạ Trì Quy thì uống cạn cả bát.

, y vừa bàn xong việc hệ trọng với Bất Hối thư phòng, thấy Kiều Thư bưng canh bước tới, nàng lại tự mình mang điểm tâm khuya tới, lạ thật! chẳng lẽ lại là đồ mua từ ngoài về?

Kết quả là không hề đề phòng gì, uống một hơi cạn sạch bát canh bách hợp sen hầm kia.

Rồi… đến nhận không ổn thì đã quá muộn.

May người uống là Tạ Trì Quy.

Dưới trời đất này, khả năng nhẫn nhịn đệ nhất chính là y.

Cảm giác như lửa thiêu da thịt, như vạn trùng kiến cắn tâm phế, vẫn cố gắng gượng, lảo đảo bám hành lang, lách vào phòng tắm, ném mình xuống bể nước lạnh.

Nhưng… không có tác dụng.

Y bám chặt lấy mép hồ lạnh băng, toàn thân run lẩy bẩy.

Ngọn dục bị đè nén bao năm, giờ phút này bùng lên dữ dội, tựa như rừng lửa thiêu đốt, không chết không dừng.

Vết răng trên môi bị cắn rách, giọt máu trào , khiến y giữ lại được chút lý trí cuối cùng.

Loáng thoáng bên ngoài vang lên tiếng nói.

Là Kiều Thư đã trở lại phòng.

nàng có vẻ u sầu: “Tam biểu bọn rủ nhau đi đá cầu, thiếp cũng muốn đi xem quá. còn định nhờ biểu dạy thiếp nữa cơ. Nhưng mẫu thân đã nói vậy, chắc không được đi rồi.”

Đỗ Quyên đáp: “Nếu phu nhân muốn học, sao không nhờ lão gia dạy?”

“Ngươi chàng biết chơi à? Lại nói, chàng chẳng ham mấy trò . Ngày nào cũng trầm như nước đọng, sao bằng biểu trẻ trung, tráng kiện kia.”

Tạ Trì Quy cố nhịn chịu, câu cuối ấy lại nghe rõ mồn một.

Đầu ngón tay trắng bệch vì kiềm chế quá mức, cơn mê man, y thầm : Người này thật sự không biết trời cao đất dày là gì.

Nói đến vui chơi, là tổ tông của nàng đấy!

Lúc tung hoành khắp thiên hạ, tên biểu của nàng còn đang ngồi nặn tượng đất thì phải.

Tùy chỉnh
Danh sách chương