Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
36
Tiêu cũng sững sờ không tin nổi.
Biểu cảm ấy thật đúng là “ ma”.
Ta liếc nhìn hắn ta, cười lạnh lẽo, nhưng nghĩ hắn ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, ta tốt bụng mà giải thích một câu: “Đúng vậy, ta là ma. Vốn dĩ ta chết chẳng nhắm mắt, là tới đòi mạng ngươi. Nhưng xem ra, cũng không cần nữa rồi.”
súc sinh Tiêu kia lảo đảo, sắc mặt từ kinh hãi chuyển sang hối hận, rồi lại mờ mịt.
cùng, hắn đỏ hoe hai mắt, nhìn ta tha thiết: “A Nguyệt, nàng tha thứ cho ta được không? A Nguyệt, ta biết ta có lỗi với nàng…”
khốn ấy lại khóc.
Ngay chó mà biết chuyện này chắc cũng cười đến chết mất thôi.
37
Tiêu cùng bị thị vệ coi như kẻ điên mà kéo đi.
Rời khỏi cung, ta tò mò không nhịn được hỏi Kỷ Tử Dạ: “Những chứng cứ khiến họ Tiêu bị lột đến tận đáy quần ấy, ngươi tìm từ ra ?”
“Nguyệt Nguyệt muốn biết à?”
Hắn dường như thích gọi của ta, câu khẽ vút lên, như phủ một làn sương mỏng mát lạnh, mềm, lại khiến người ngứa ngáy: “Ta đưa nàng đến một nơi.”
Ta nhớ lại hắn trong điện khi nãy thân thể không khỏe, bèn chau mày: “Ngươi không nên về nghỉ ngơi sao?”
Hắn nắm tay ta, ngón tay khẽ siết trong bàn tay ta, đôi mắt cong cong mang nụ cười: “Không cần , bệnh cũ thôi. Công cùng ta đi dạo một chuyến chứ?”
Dường như hắn thật sự muốn đưa ta đi đó.
Ta gật đầu, rồi cố ý trêu: “Kỷ Tử Dạ, sao lại không gọi ta bằng nữa?”
Hắn hơi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt mang ý trêu chọc: “…… đêm nay ta gọi cho nàng nghe.”
Đến khi ta ra ý tứ ấy…
Xấu hổ đến mức muốn nổ tung!
38
Kỷ Tử Dạ đưa ta tới một tòa học viện lớn.
Ta nhìn tấm biển khắc ba chữ, khẽ giật : “Triều Huy Thư Viện?”
Triều Huy chẳng phải là phong hiệu của ta khi còn sống sao?
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, nơi này chính là học viện nàng đã bỏ ngân lập ra năm đó. Bảy năm qua, Triều Huy Thư Viện đã đào tạo năm nghìn học sinh, nhiều người đã bước quan trường. Phần lớn chứng cứ chống lại họ Tiêu đều do bọn họ thu thập. Khi biết công bị họ Tiêu hãm hại, họ đã nguyện đứng lên đòi lại công đạo.”
Hắn nói nhẹ như gió thoảng, nhưng ta lại lập tức ra điểm đáng ngờ.
Ta ngẩng mắt nhìn hắn: “Kỷ Tử Dạ, ngươi nói dối. Bảy năm ta đã chết, lấy ra tiền bỏ ra nữa?”
Bị ta vạch trần, hắn ngẩn người.
Ta nhướn mày trêu chọc: “Lẽ nào trên đời lại có kẻ ngốc nào bỏ tiền mà không , còn cố tình gán công ấy cho ta?”
Vị quyền tướng thiên tài của thiên hạ, dĩ nhiên không là kẻ ngốc.
Hắn nhìn ta, rồi chỉ khẽ cười, như nước: “……Công nay là phu nhân của ta, tiền của ta, nhiên cũng là tiền của nàng.”
Ta hài với hai chữ “phu nhân” ấy.
Vì , vui vẻ chấp lý do của hắn.
Mà nói đi cũng phải nói lại…
Kỷ Tử Dạ quả thật giàu có đấy!
39
Lúc hoàng hôn buông xuống,
Hắn dẫn ta đến gặp một vị lão nhân trong học viện.
Lão đã ngoài bảy mươi, nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt.
Kỷ Tử Dạ nói, đó là ân sư thuở thiếu niên của hắn.
“Tử Dạ à, cô nương đi cùng ngươi là tiểu thư nhà ai ?”
Lão nhân kia, lại có thể nhìn ta!
Kỷ Tử Dạ thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh đã hiểu, liền nắm tay ta, cười dàng: “Đây là thê tử của ta, Nguyệt Nguyệt.”
Lão nhân sững lại, sau đó cười hiền hậu: “Ngươi nay luôn nói sẽ không lấy vợ, chẳng ai ép được ngươi. ta có thể ngươi cưới được hiền thê, nhắm mắt cũng yên rồi.”
Kỷ Tử Dạ đáp: “Vâng, được cưới Nguyệt Nguyệt, là điều tốt đẹp nhất đời này.”
Ta nghe mà rối bời.
Tốt đẹp gì chứ…
Ta là ma mà!
nữa, oán khí đã tiêu tan, ta chẳng thể quanh quẩn nhân gian được bao lâu.
Ta đi rồi, ai sẽ ở hắn?
Thở dài.
……
Nhưng khi đang buồn bã, ta lại ra một điều…
đây ta nghĩ, chỉ Kỷ Tử Dạ nhìn ta.
Nhưng có vẻ… không hẳn .
Ta dần dần nảy ra một phỏng đoán khác.
Ta ngẩng đầu, nhìn Kỷ Tử Dạ.
Hắn chăm chú lắng nghe lão nhân nói chuyện.
Cảm được ánh mắt ta, hắn quay lại, khóe môi cong nhẹ, cười ấm áp như gió xuân.
Nụ cười dàng đến mức khiến ta muốn khóc.
40
Sau khi về phủ,
Kỷ Tử Dạ uống thuốc, tinh thần có vẻ khá , lại cười khẽ gọi ta.
Hắn chỉ một cây cổ cầm tinh xảo quý giá: “Nguyệt Nguyệt, nhìn xem, món quà này nàng có thích không?”
Ta vòng tay qua cổ hắn, thổi hơi tai: “Kỷ Tử Dạ, muốn nghe bản công gảy đàn sao?”
Ngón tay hắn lướt qua tóc ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ dường như phủ một tầng mây ấm: “Thần đã rửa sạch tai rồi.”
kia, hắn xưng “thần”, ta chẳng mấy tâm.
Nhưng từ đêm đó, đêm hắn khẽ nói tai ta: “Thần muốn phạm thượng”
Chữ “thần” ấy lại trở nên mê hoặc đến lạ.
Ngày , ta giỏi đàn cổ cầm, song Tiêu lại thích nghe đàn tỳ bà.
Vì hắn, ta đã khổ luyện tỳ bà thật lâu.
Nhưng về sau…
Ta chẳng muốn đàn gì nữa.
khốn ấy chỉ xứng nghe ta gảy… đàn bông!
Còn bây …
Ta muốn đàn cho Kỷ Tử Dạ nghe.
Ta khẽ chạm dây đàn, âm thanh ngân lên như gió xuân phảng phất.
Chẳng biết nào, gảy một hồi, ta lại gảy… tới tận giường hắn.
Khi hôn hắn, ta phát hiện trên ngực hắn có giấu một lụa hồng phấn.
Ta nhìn kỹ, quen mắt: “Cái này là?”
Kỷ Tử Dạ khẽ cười hỏi: “Nguyệt Nguyệt, nàng không nhớ sao?”
41
Ta quấn lụa quanh đầu ngón tay, nhìn thêm một hồi, rồi chợt nhớ ra…
Năm ấy, lần đầu ta và hắn gặp nhau trong tẩm điện…
Vì hai đều trúng thuốc, động tình dữ dội, tóc ta bung xõa, lụa buộc tóc cũng rơi mất.
Thì ra, hắn đã cầm lấy và giữ lại.
Hắn giữ nó suốt ngần ấy năm!
Tới , lụa ấy lại thành di vật duy nhất của ta còn sót lại ở nhân gian.
Ta cố tình trêu hắn: “Quyền tướng đại nhân bị nghiện đồ của người khác sao? Sao lại lấy trộm vậy?”
Hắn khẽ đáp, trầm ấm: “Thần không nghiện vật, thần nghiện người.”
Cái cách nói chuyện quyến rũ này, nổi sao nổi!
Giữa cơn mê loạn, ta nhớ tới bệnh tình của hắn: “Hay hôm khác đi? Chờ ngươi khỏe chút, bây không khó sao?”
Hắn khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm như ngân hà: “Khó .”
Rồi nắm lấy tay ta, ghé môi: “Nên ta mới cần Nguyệt Nguyệt giúp ta.”
Dục niệm trong mắt hắn như sao rơi bùng cháy, lan dần trong không khí.
Gương mặt trắng tựa tuyết của hắn cũng nhuộm màu đỏ ửng say mê.
Đẹp đến mức khiến người ta thèm khát. “Kỷ Tử Dạ, ngươi đúng là chẳng sợ chết.”
Hắn chỉ khẽ khép mắt, thì thầm tai ta, như khói mỏng tan gió: “ đời này, nguyện làm dây đàn trong tiếng nhạc. Được gần gũi đôi tay nàng, nghe váy lụa xao động mà ngân vang khúc hoan ca. Dù chết, cũng là vinh hạnh.”
42
Ta là quỷ, nên lễ thành thân với Kỷ Tử Dạ đương nhiên không thể cử được.
Nhưng ta lại được ghi tộc phả nhà họ Kỷ, mang danh “thê tử của hắn”.
Mộ phần của ta cũng được dời đến phần mộ của gia tộc Kỷ.
Ngay cạnh mộ ta, Kỷ Tử Dạ còn trống một chỗ.
Ta biết, đó là vị trí hắn dành cho chính .
Hắn cười, khẽ nói: “Thần thích được công dỗ ngủ, sau này cũng xin người dỗ thần thêm nhiều lần nữa nhé.”
Đợi hắn chết rồi, ta còn phải dỗ hắn ngủ ư?
Quyền tướng đại nhân của ta quả thật tham lam hết mức.
43
Hào môn họ Tiêu trăm năm vinh hiển sụp đổ chỉ trong một đêm.
Họ Tiêu có trăm người bị kết án, kẻ bị xử tử, người bị đày xa.
Thái hậu họ Tiêu, người từng ban thuốc độc không biết bao nhiêu lần cho hậu cung,
cùng lại rót cho chén thuốc cùng.
Mười mấy năm họ Tiêu thao túng triều cục, nay rốt cuộc đã trả lại quyền cho triều đình.
Tiêu chết rồi.
Đại thù của ta đã báo, oán hận trong cũng hóa giải.
khi hồn tan biến, ta phải nhanh chóng đi đầu thai mới được.
Cơ thể ta dần trở nên trong suốt.
Thỉnh thoảng Kỷ Tử Dạ còn chạm được ta.
Nhưng có lúc, bàn tay hắn xuyên thẳng qua thân hồn ta.
“Có vẻ như, tiểu yêu nữ của ta sắp hóa thành tiên nữ rồi.”
Hắn cười dàng, nói như đang dỗ một đứa trẻ: “Nguyệt Nguyệt, đừng buồn. Đi đầu thai đi, đó là chuyện tốt mà.”
Đi đầu thai gì chứ.
Ta muốn.
Ta khép mắt, thành tâm nguyện cầu: “Ta nguyện từ bỏ luân hồi, chỉ mong quyền tướng đại nhân ta yêu thương được sống trăm năm, khỏi bệnh, không đau.”
Nhưng đáng tiếc, ta là quỷ.
Lời nguyện của quỷ, hình như chẳng linh nghiệm chút nào.
44
Hôm đó, Kỷ Tử Dạ ở trong thư phòng, đang viết về việc xử lý tàn dư họ Tiêu.
Dạo gần đây sức hắn yếu hẳn đi, ho nặng.
Ta hắn ho khan, muốn rót cho hắn chén trà.
Nhưng ta đã không còn là lệ quỷ, mất đi sức mạnh khi xưa.
Dù cố bao nhiêu lần, ta không nhấc nổi chén trà ấy.
Ta nóng ruột đến phát điên.
Kỷ Tử Dạ an ủi: “Nguyệt Nguyệt, ta không sao , đừng lo.”
cùng, hắn đành cầm chén lên.
Nhưng còn chưa kịp uống, hắn lại ho kịch liệt, rồi khạc ra một ngụm máu!
Máu càng lúc càng nhiều, loang đỏ bàn giấy, thấm y phục, đỏ rực một màu chói mắt.
“Kỷ Tử Dạ!”
Hắn còn định an ủi ta, nhưng chưa kịp nói gì, người đã gục xuống, mặt xám tro, hơi thở mong manh.
Ta muốn ôm hắn nhưng đau đớn ra…
Ta không thể ôm hắn nữa rồi.
45
Ta là quỷ.
Kẻ có thể nhìn ta ắt là người sắp tận số.
Kỷ Tử Dạ thông minh như ,
Điều ta đoán được, hắn há chẳng hiểu sao?
Hắn hẳn đã sớm biết, ngày chết của đang đến gần.