Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
“Bánh đào hoa ư?”
Ta tròn mắt nhìn đĩa điểm tâm tinh xảo mặt.
Nhã Lan cười tươi: “Biết ngay muội thích.”
“Lấy từ đâu ?”
“Mấy món này là do Đô đốc sai người đưa .”
Một cô nương nói chen : “Ngài ấy mỗi tháng đều người mang vài thứ đây. Lúc thì y phục, lúc thì đồ ăn ngon, lúc lại là mấy quyển thoại bản.”
“Đại Đô đốc đối với bọn ta thật ra vẫn rất tốt.”
“Đúng đó, ta còn mong ngài ấy thăng quan phát tài, phú quý một đời, như ta mới có thể an tâm làm một con sâu gạo cả đời chẳng phải lo nghĩ gì.”
Mấy người túm tụm ríu rít bàn luận.
ta… có hơi động lòng.
Ta vốn chẳng có chí lớn gì, còn đói khát thiếu thốn, nguyện vọng lớn nhất chính là ăn no mặc ấm, được người dưỡng như sâu gạo, không bị ép làm chuyện ta không muốn.
Giờ ta chợt phát hiện, ước nguyện ấy… đã thành rồi!
Ta cầm một miếng bánh đào hoa bỏ miệng, lim dim đôi mắt đầy thỏa mãn.
Không tệ, bánh ngon.
Đại Đô đốc… cũng không tệ.
Ta dò Nhã Lan về vị thị vệ ta gặp qua, chưa kịp nói xong, nàng đã cắt lời: “Nói gì ? Thị vệ của Nguyên Lâm sơn trang đều canh giữ bên ngoài, không ai được phép đây.”
A?
người qua ta gặp… là lén sao?
Người ta đã giúp ta, ta không thể vạch trần hắn.
Thế nên ta chẳng nói gì thêm, chỉ nghĩ nếu có cơ hội gặp lại, phải nhắc nhở hắn một tiếng.
Nếu bị Đại Đô đốc phát hiện, e rằng bị trừng phạt.
Không ngờ ta lại gặp hắn nhanh như .
Trời đã sẩm tối, hắn đang trên tảng đá trong sân, ngẩng đầu ngắm trăng.
Ta chạy lại, xổm xuống bên cạnh hắn.
“Không phải các ngươi không được trong sao?”
“Ta thì được.”
Ta sững người.
Ý gì đây? Có đặc quyền? Là người có phận?
“Ồ, lợi hại ghê.” Ta nói, “Trăng đẹp quá ha?”
Có lẽ đề tài của ta chuyển quá đột ngột, hắn sang nhìn ta.
Đôi mắt ấy sáng rực, như ngậm lấy ánh trăng.
Chỉ là… nơi đuôi mắt ấy…
Ta còn chưa nhìn rõ, hắn đã đầu chỗ khác.
Hắn vốn trầm mặc ít lời, ta nói mười câu chưa chắc được lại một câu.
Nhưng ta không lấy làm lạ, vì thị vệ câm năm xưa của ta còn chẳng lại nửa lời.
Ta phát hiện mỗi đều có thể gặp được hắn.
thì ở đình trúc, thì bên hồ.
Hắn luôn xuất hiện bất ngờ ở khúc quanh nào đó ta giật mình.
Bị dọa mãi rồi cũng .
Còn hắn… cũng với việc ta chẳng mời mà đến, với việc ta luôn bên hắn lảm nhảm mấy chuyện lặt vặt không đầu không đuôi.
Thời gian trôi nhanh như gió, chớp mắt đã một tháng trôi qua.
Ta nhìn vòng eo mới lớn thêm một vòng, chìm trong trầm tư.
Ta… thật sự bị nuôi thành sâu gạo rồi.
Mà chẳng biết từ bao giờ, ta không còn sợ vị Đại Đô đốc kia như nữa.
Ngài ấy mua diều chúng ta, mua thoại bản, lại chưa từng ép buộc ai điều gì.
Tất cả sự tế ấy, hình như chỉ bởi một đoạn niệm tưởng.
Cuộc sống như thế này thật yên bình.
Nhưng ta biết, đến một lúc nào đó, ta chán.
Ta không hề si mê cuộc sống an nhàn như mình tưởng.
Có lẽ vì từ nhỏ không có tự do, nên linh hồn ta càng khao khát tự do.
Một chiều nọ, hai tháng sau, ta kéo từ phòng chứa đồ ra một cái thang.
Dựng thang lên tường , ta dùng cả tay chân mà leo lên.
Sơn trang nằm trên sườn núi, nhìn qua tường là có thể cảnh phồn hoa của kinh thành.
Người xe qua lại, tiếng rao vang trời.
“Nhìn gì ?”
Dưới chân bất chợt vang lên một thuộc.
Ta theo phản xạ đầu nhìn xuống, thể theo đó mất thăng bằng, cả người lẫn thang đổ về một phía.
“A!”
Ta hét lên, trực tiếp ngã từ trên xuống.
“Đỡ ta với!”
Nếu ngã xuống đất lần này, chắc không chết cũng tàn phế.
Thị vệ kia cũng bị dọa, bước đỡ lấy ta, vòng tay chính xác giữ lấy eo ta, ôm ta ổn định giữa không trung.
Tim ta rớt xuống lại yên vị trong lồng ngực, ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn cụp mắt nhìn ta, ánh mắt mang theo điều gì đó lạ lẫm.
Là lo lắng? Là sợ hãi?
Hay… chút áy náy nhàn nhạt?
Hắn nhẹ nhàng thả ta xuống đất, như đang cố kiềm nén điều gì đó, người bỏ .
Ta vội bước theo sau: “Ta vừa rồi ngửi mùi máu, ngươi bị thương à?”
hắn vang lên: “Buổi sáng làm nhiệm vụ, bị thương nhẹ.”
“Bị ở đâu?”
“Sau lưng.”
“Để ta xem nào.”
Hắn dừng bước, hơi nhíu mày: “Ngươi nói gì?”
“ ta xem vết thương.” Ta : “Hôm có người gửi ít thuốc, trong đó có kim sang dược, để ta bôi .”
Hắn không .
Ta liền tự mình quyết định: “Ngươi đến viện của ta , không tốn nhiều thời gian đâu, rất nhanh thôi.”
8.
Đại ca thị vệ cởi áo, tấm lưng rắn chắc hiện rõ mắt ta.
Một vết đao dài chừng bàn tay vắt ngang lưng, máu thấm ướt vải áo, trông cực kỳ kinh hãi.
Ta dùng quạt nhẹ phẩy mấy lượt hắn, cẩn thận xử lý miệng vết thương, rồi chậm rãi rắc kim sang dược lên.
“Ngươi cũng thật giỏi nhịn.”
Hắn mặc lại y phục, thở ra một hơi.
“Đa tạ.”
Hắn nói, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
“Ta mấy ngày không nữa.”
Ta khựng người: “Có việc sao?”
Hắn gật đầu.
“Được.” Ta .
Sau đại ca thị vệ rời , ta thu dọn hết thuốc bột trong phòng, rồi bước ra khỏi viện, đến một viện khác.
“Thúy Trúc tỷ? Tỷ ngủ chưa?”
“Chưa đâu!” Nàng cười mở cửa: “Tìm ta có việc gì?”
Thúy Trúc khác với chúng ta, nàng là người tự tìm đến Ngạn, mong được làm phu nhân đô đốc nhưng thất bại.
Nghe nói ta đến từ Túy Hương Lầu, nàng kéo ta nói rất nhiều chuyện.
Nàng bảo có một tỷ muội thiết cũng ở Túy Hương Lầu, là Liễu Phượng Nhi, ta có không.
Vì quan hệ ấy, nàng khá với ta.
Thúy Trúc cũng rất với người quản sự trong sơn trang, tay áo khéo léo, chuyện gì người khác không dò ra thì nàng lại nghe ngóng được.
Nàng mời ta phòng, còn rót ta một chén nước.
“Nói , chuyện gì ngươi nửa chạy đến tìm ta thế?”
Ta nghĩ một lát, : “Hôm nay tỷ nói, Đại đô đốc bị thích khách ám sát ngoài cung?”
“Phải đó, là ta nghe quản sự lỡ miệng nói ra mới biết đấy.”
“Bị thương sao?”
“Bị thương rồi.” Thúy Trúc ghé sát lại, hạ : “Nghe nói bị người ta chém một đao từ phía sau.”
9.
Nửa tháng sau, ta mới gặp lại đại ca thị vệ.
Hắn vẫn như , thần xuất quỷ mạt mà hiện , rồi lại tỏ ra thản nhiên nhường chỗ ta đến gần.
Ta xuống tảng đá bên cạnh hắn, cùng ngước nhìn trời .
nay không có trăng, mây dày đặc, e rằng mai có mưa.
Hắn không nói với ta dạo gần đây đã đâu, ta cũng chẳng .
Vẫn như xưa, ta nói chuyện một mình.
càng về sâu, nam bên cạnh đứng dậy: “Ngươi nên về rồi.”
ta cũng đứng dậy khỏi tảng đá, hắn người rảo bước trở lại.
Nhưng ta không động đậy, ngước nhìn bóng lưng ấy, một tiếng: “ câm .”
Bước chân nam khựng lại, nhưng không đầu.
Ta lại thêm lần nữa: “ câm , ta nhận ra ngươi rồi.”
Ta bước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn lên.
Trong ánh mắt tránh né kia, ta đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt hắn.
kéo một cái, mặt nạ rơi xuống.
Nhìn gương mặt đã đoán được từ lâu ấy, ta cong môi.
Ta giơ tay che nửa bên trái gương mặt hắn, : “Biết nhau hơn mười năm, ta dường như vẫn chưa biết ngươi là gì…”
Ta vẫn luôn hắn là câm , câm .
“ Ngạn, là ngươi phải không?”
Khoé môi hắn mím chặt, cúi đầu thật thấp, một lúc lâu sau mới : “Phải.”
Hắn là Ngạn.
Là thị vệ câm của Quận chúa Vĩnh Ninh năm xưa, cũng là Đại đô đốc người người kính sợ hôm nay.
Cũng chính là vị thị vệ thần bí hay xuất hiện trong thời gian này.
Đều là hắn.
Những sơ hở hắn để lộ ra đã đủ nhiều, nếu ta còn không đoán được, thì đúng là kẻ ngốc.
Có điều, có lẽ hắn cũng chẳng muốn giấu nữa, lười phải che đậy.
Ta đưa Ngạn về phòng mình.
Hắn cứng ngắc trên ghế, ta châm nến, cũng chẳng ngẩng đầu nhìn, chỉ cúi đầu uống cạn chén nước mặt.
Ta đối diện ngắm hắn.
Ngạn thoáng ngẩn người, khàn khàn: “Quận chúa…”
“Ta không còn là quận chúa nữa.”
Ta cắt lời: “Phủ Thuần vương cũng đã không còn rồi.”
“Ngươi ta , ngươi biết mà đúng không? của ta.”
Ngạn nhìn ta, mấy giây sau, ta nghe hắn : “Tống Nga Như.”
Ta không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe hắn kể hết những chuyện năm xưa…
10. Góc nhìn Ngạn
Tống Nga Như không biết…
Thực ra ta không phải là một kẻ câm.
Ta biết nói.
Chỉ là còn nhỏ, cổ họng từng bị thương, nói trở nên khàn khàn khó nghe.
Vì nói ấy, gần như chẳng có đứa trẻ nào đồng lứa chịu kết bạn với ta.
Thế nên, ta thà làm một kẻ câm.
Như , có thể những đứa trẻ ấy thương cảm ta thêm một chút.
Năm xưa có thể ở lại bên Tống Nga Như, làm thị vệ của nàng, cũng là nhờ lòng thương hại của nàng.
Quận chúa Vĩnh An tại thượng, chỉ tay ta, nói rằng: “Những thị vệ khác đều đã chọn xong, chỉ còn lại này.”
“Hắn là kẻ câm, nếu ngươi không cần, phủ Thuần vương cũng không giữ lại được hắn đâu… Đáng thương lắm, nhà còn có một người mẫu bệnh nặng.”
Đó là lần đầu tiên ta gặp Tống Nga Như.
Nàng nhỏ bé hơn hẳn những nữ hài đồng trang lứa, chỉ có đôi mắt to là sáng rực thần thái.
Ta nhìn nốt ruồi giữa mi tâm nàng, trong lòng có chút thất thần.