Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Chu Bỉnh An hơi sững người, sau đó mỉm cười ôn : “Nàng lợi hại như vậy, sao có thể là tiểu thiếp được?”

“Con không phụ thân ngày ngày chạy theo cầu cưới, nàng còn không đồng ý sao?”

Ta chậm rãi buông tay, khẽ mỉm cười, chân biết ơn hắn.

Ta không , nhưng nhi ta thì có.

Ta không muốn nó phải mang theo khổ .

34

Hắn sai người đưa Linh Ẩn đến viện.

viện nhỏ, rốt cuộc chỉ còn lại hai chúng ta.

Hắn lập tức kéo tay ta, định ta vào lòng.

Nhưng ta không còn thuận theo như xưa, hai người giằng co im lặng.

Hắn cười khổ: “Nàng không chịu thuận ta, là vì người phu quân ở kiếp trước sao?”

“Một đời phu thê, nàng nhớ tình cũ cũng phải .”

“Nhưng sao nàng lại không nghĩ đến tình cảm giữa ta và nàng?”

Ta khựng lại nửa khắc mới hắn đang nói gì.

Ta định rút tay, lại bị hắn siết chặt.

Đành phải vạch trần: “Chu Bỉnh An, căn bản… không hề có người đó.”

Mắt hắn lập tức sáng rực: “Vậy đầu đến cuối, nàng chỉ có một mình ta?”

“Chúng ta vốn là người của hai thế giới, không có giao nhau mới là kết cục tốt nhất.”

ngươi yêu thích, chỉ là dáng vẻ ta cố ý tạo ra mà .”

Ta là người bình thường, không thể xoay chuyển thế gian hay lịch sử, càng chẳng thể đổi thay tư tưởng người cổ.

Bị đưa tới thế giới , ngoài hai chữ “xui xẻo”, ta không còn cách nào hình dung.

Ta vốn chẳng phải người dũng cảm.

Nhưng bảo ta làm một món đồ phụ thuộc, sống như một món đồ sứ tinh xảo bên cạnh một nam nhân cả đời…

Ta – không làm được.

Hắn siết tay chặt hơn:!“Nhưng giữa chúng ta đã có ràng buộc rồi.”

“Có Linh Ẩn , đời nàng không thể nào thoát khỏi ta!”

Ta bị câu nói ấy chọc cười: “Ngươi xem đấy, đầu đến cuối, ngươi chưa từng nghĩ ta nói gì.”

“Ngươi chỉ đến bản thân mình.”

“Chu Bỉnh An, ra ngươi chẳng hề tôn trọng ta đúng không?”

nên ngươi luôn muốn ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, mà chẳng ta nghĩ thế nào.”

35

Ta rất rõ Chu Bỉnh An nên chưa từng nghi ngờ hắn lòng ta.

Nhưng dẫu lòng, chúng ta cũng không thể xa.

nàng muốn, ta đều có thể .”

Hắn vẫn không chịu buông tay: “Ta sẽ không buông, nàng có thể dạy ta.”

“Chỉ cần nàng ở bên ta.”

Ta cười lạnh: “Ngươi căn bản không gì cả.”

Khi vẽ bánh, ai cũng có thể nói ra lời ngon ngọt.

Nhưng rồi thực hiện được bao nhiêu?

Cuối cùng, ta vẫn là chim lồng son mà .

“Ta không .”

Hắn đáp.

“Nhưng nàng cũng chẳng ta cơ hội .”

đầu tới cuối, nàng chưa từng tin bất kỳ lời nào ta nói.”

“Nàng bảo ta xem thường nàng, nhưng Linh Vọng , như vậy chẳng phải nàng cũng đang xem thường ta sao?”

Ta lặng người.

Bởi vì hắn nói không sai.

lúc bắt đầu, ta đã chưa từng nghĩ mình sẽ có tương lai Chu Bỉnh An.

Những ta làm đều xuất phát bản năng cầu sinh.

“Vọng … hãy tin ta một lần, được không?”

Hắn gọi tên ta, giọng khẽ trầm ấm.

Ta ngẩn người mấy giây, lập tức tỉnh táo: “Không thể.”

“Nếu ngươi không cam lòng thì cứ coi như chúng ta đã ‘ ly’.”

“Ngươi muốn thân cận Linh Ẩn , ta tuyệt đối không ngăn cản.”

Hắn cuối cùng cũng buông tay, vẻ mặt thẫn thờ lộ rõ vài phần : “Rõ ràng chưa từng thân, sao có thể gọi là ly?”

“Ta sao có thể ‘ ly’ nàng được chứ?”

“Ta không ép nàng .“

“Chỉ cầu một chuyện – nàng đừng bỏ chạy .”

Ta sững sờ chốc lát.

“…Ta không định chạy .”

“Còn , trước kia đều là lỗi của ta.”

“Nhưng ta chưa từng xem thường ngươi.”

36

Chu Bỉnh An không ép ta phải hồi kinh.

Không lâu sau, ta nhận được một phong .

, hắn nói gần đây mình sống không dễ dàng gì, còn bị Hoàng thượng ban thưởng… một trận đánh roi.

Lý do là hắn đã tìm ra hung thủ sự, nhưng lại không xử phạt nghiêm khắc.

Quả nhiên đúng như ta dự đoán – hung thủ không phải nam nhân, mà là do đích và tiểu thiếp của người chết cấu kết ra tay.

kể rằng, đích của người chết và tiểu thiếp kia từng là tỷ muội khuê trung, chẳng ngờ sau nhà bạn gặp nạn, trở tội thần chi .

Người chết kia chẳng những không cứu, còn nhân cơ hội đoạt lấy nàng.

Bản thân hắn vốn đã chẳng phải người tế, từng đánh chết vài tiểu thiếp, ép chết cả chính thê.

Hôm xảy ra án, hắn còn mắng chửi, sỉ nhục người bằng hữu năm xưa của nhi ngay trước mặt nàng.

Chu Bỉnh An sau khi tra ra chân tướng, dâng tấu lên Hoàng thượng, nhưng lại đẩy phần tội danh về phía Hiển vương.

hợp lòng vua, bảo toàn được hai , chỉ là ngoài mặt không tránh được bị “phạt roi” làm cảnh.

Cuối , hắn còn đáng mà năn nỉ ta: Hy vọng ta có thể dẫn Linh Ẩn lên kinh thăm hắn.

Nói đã chuẩn bị sẵn nhà riêng, tuyệt không ta ở không thoải mái, càng không bắt ta chăm sóc hắn, chỉ cần mỗi ngày gặp nhau một lát là đủ.

Nếu ta muốn rời , hắn tuyệt đối không ngăn cản.

Ta còn chưa kịp quyết, Linh Ẩn đã bám lấy ta: “Mẫu thân, mà! Con chưa từng đến kinh bao giờ!”

bảo ở đó mỗi đêm đều có hội đèn hoa, tiệm quán cũng chẳng đóng cửa!”

Ta lườm nó: “Con ai nói vớ vẩn thế? Kinh có náo nhiệt , nhưng nào phải đêm nào cũng như Tết!”

“Thì con chưa từng mà!”

“Mẫu thân dẫn con ~ con hứa sẽ học hành chăm chỉ, tuyệt không khiến mẫu thân lo lắng!”

Cuối cùng, ta vẫn không thắng được sự mè nheo của Linh Ẩn .

37

Ta không gặp Chu Bỉnh An ở hầu phủ.

Ngược lại, bước vào nhà riêng hắn chuẩn bị, liền tiếng rên rỉ đầy khoa trương: “Ôi, đau quá…”

Chu Bỉnh An nằm bò trên giường, ta đến, lập tức rên rỉ không ngừng.

Ta trợn mắt: “Không cần diễn, ngươi Hoàng thượng là hệ gì, sự đánh được ngươi chắc?”

Chu Bỉnh An nhỏ đã theo bên cạnh Hoàng thượng, nói là lớn lên cùng nhau cũng không sai, là thần mà cũng là tri kỷ.

Hắn Hoàng thượng cần gì, Hoàng thượng lại cực kỳ yên về hắn.

Vụ án lần – hắn muốn bảo vệ hai người, Hoàng thượng muốn giết Hiển vương, hai bên thuận lòng, vỗ tay hợp tác.

Một trận đòn roi chỉ là diễn triều thần xem mà .

Hắn cười toe toét nhìn ta, xoay người lại, như chưa từng bị : “Ta biết ngay chẳng giấu nổi nàng.”

“Phu nhân đúng là thông minh.”

Ta hừ lạnh: “Đừng gọi bừa.”

Ta chỉ đến đây du ngoạn , không muốn lời buông thả.

Hắn bày ra vẻ mặt cún con: “Không có lo lắng một chút nào sao? Dù chỉ là một chút?”

Ta lắc đầu: “Không có.”

Hắn thở dài: “Ta đã tâu Hoàng thượng, vụ án lần phu nhân cũng có công không nhỏ.”

“Ngài ấy nói đã đọc thoại bản nàng viết, còn muốn sau nàng cùng ta tra vụ án, đã sắc phong nàng làm rồi.”

“Phu nhân có nguyện ý không?”

Ta há miệng, lại không thốt nổi lời chối.

Dẫu biết không hiếm, nhưng dạng như ta – làm công việc nghiệm thi, thì e là tiền lệ đầu tiên.

Chu Bỉnh An tám phần là vì chuyện mà bị phạt roi.

Giọng ta chùng xuống: “Cùng lắm thì là đồng nghiệp, không được gọi ta là ‘phu nhân’.”

Hắn như không : “Vậy phu nhân không thể trở về Thanh Dương , phải nhậm chức.”

“Cũng không được tiếp tục trốn ta.”

Ta không cãi lại: “Vậy thì ta sẽ tự mua nhà, không sống cùng ngươi.”

Phiên ngoại

Nửa đêm, ánh trăng lơ lửng trên cao.

Ta khoác thêm áo dày, định ra ngoài dạo một vòng thì tay bị một người nắm lấy.

“Ngươi chưa ngủ à?”

Ta quay đầu, liền rơi vào ánh mắt ôn như nước của Chu Bỉnh An.

Hắn che ngực ho khẽ một tiếng: “Đau, ngủ không nổi…”

Vài hôm trước, bắt hung thủ, hắn thay ta đỡ một đao.

Ngất tại chỗ, khiến ta hoảng hồn, sợ đám người hầu phủ thừa cơ ra tay nên mới đưa hắn về nhà ta dưỡng .

Dù sao cũng vì ta mà bị , chẳng lẽ ta lại mặc kệ?

“Phu nhân, ta… ta lại hơi vui.”

Môi hắn trắng bệch, sắc mặt tái nhợt.

“Ta…”

Trước kia hắn gọi ta là phu nhân, ta đều nổi giận.

Nhưng giờ, ta chẳng còn muốn tính toán .

“Lại nói bậy.”

Ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Ngực hắn phập phồng, hơi thở yếu ớt: “Phu nhân, có thể… ta một cái không?”

ta không động, hắn tiếp tục: “Đã rất lâu rồi ta chưa từng phu nhân.”

“Nhớ năm đó, lúc ta mới quen nàng, ta cũng thường xuyên bị , nàng cũng chăm ta như bây giờ…”

Ta nhớ chứ.

Hồi ấy ta xuyên tới đây, Chu Bỉnh An mới nhậm chức hầu gia, ngày ngày bị người khác hãm hại.

Ta chỉ mong giữ mạng nên hết lòng chăm sóc hắn.

“Ừm, khi đó đêm nào ngươi cũng nói mớ, còn nhận ta làm mẫu thân ngươi ấy.”

Hắn bật cười: “Là nương , không phải mẫu thân.”

“Nương , một cái mà…”

Ta khẽ thở dài, cúi người lấy cổ hắn.

Nếu nói ban đầu ta còn nghi ngờ lòng hắn thì những năm tháng ở kinh đã ta một đáp án đủ đầy.

Hắn đưa tay lấy eo ta, toàn thân run run như sợ hãi gì.

“Phu nhân, có thể…”

“…hôn ta một cái không?”

Ta bĩu môi: “Đừng được đằng chân lân đằng đầu.”

Hắn lí nhí: “Ta còn muốn… mượn cớ báo ân cơ mà…”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương