Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Bốn năm tôi mới lại lại Hướng Kình.

Bên anh có một cô gái xinh , tôi vô thức đẩy xe mua sắm rẽ sang hướng khác, bước chân cũng vội vàng .

May mà trên xe, Tiểu Quyển đang chăm chú nghiên cứu món đồ chơi mới, nếu không với tính tình lanh lợi của con , chắc chắn sẽ líu lo hỏi tôi: “Mẹ vậy?”

Chỉ là ông trời dường như nhất quyết để chúng tôi lại nhau.

Lúc thanh toán, tôi bên này, còn anh thì phía bên kia.

Chỉ cách một quầy thu ngân, nhiều nhất cũng không tới 2 mét.

Chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau.

Bốn năm không , anh dường như chẳng thay đổi gì nhiều, điển trai nổi .

Cao gần 1m9, chỉ mặc chiếc áo thun trắng và quần dài đơn giản mà khiến người ta không thể rời mắt.

Cô gái bên anh dáng người cao ráo, ngũ quan sắc sảo, đúng kiểu đại mỹ nhân.

Hai người đứng nhau, quả thực rất xứng đôi.

Anh cúi đầu nói gì đó, khiến cô gái cười không ngớt.

Cặp đôi trai xinh gái như vậy thật sự rất thu hút, những người xung quanh đều không khỏi liếc nhìn.

Tôi kéo thấp vành mũ, thầm thấy may mắn vì hôm nay gội đầu nên đã đội mũ che đi khuôn mặt.

“Mẹ , chú và cô bên kia đều rất xinh .”

Lời nói ngây thơ của trẻ con khiến người bên không khỏi nhìn sang.

Tôi vội định bịt miệng Tiểu Quyển thì đã không kịp.

Quả nhiên, anh cũng nhìn qua.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung, hàng mày kiếm của anh khẽ nhíu lại, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, cảm giác như học sinh làm chuyện xấu bị thầy giáo bắt .

Cuối cùng là anh phản ứng , khẽ gật đầu chào tôi từ xa dời mắt đi, cúi đầu tiếp tục lắng nghe cô gái bên nói chuyện.

May mà nhân viên thu ngân lên tiếng nhắc: “Cô , 276.5 tệ.”

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra quét mã, đó bế Tiểu Quyển lên, vội vã rời khỏi đó.

1

“Mẹ , mẹ quen chú trai đó hả?”

Nghe vậy, tôi khựng lại một chút, ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Quyển.

Lúc này mới nhận ra một tay đang ôm cổ tôi, tay kia thì đang vẫy vẫy về phía anh.

Tôi không dám nhìn anh, vội vàng tăng tốc bước đi, lại nghe Tiểu Quyển hỏi: “Mẹ , chú trai đó cũng tóc xoăn giống con nha.”

May mà đã vào thang máy, tôi mới đặt xuống, giải thích: “Tóc của chú là uốn đó, còn tóc con là xoăn nhiên, không giống nhau đâu.”

Gen di truyền thật sự rất kỳ diệu.

Không chỉ là mái tóc, mà ngũ quan của Tiểu Quyển cũng giống anh đến lạ.

2

Tôi tên là Tô Cảnh, là một nhà thiết kế váy cưới không mấy tiếng tăm.

Tôi mở một cửa hàng trên Taobao cũng chẳng nổi , buôn bán bình thường.

Nhưng nhờ một khoản thừa kế cha mẹ để lại khi qua đời, tôi đã mua được ba căn nhà.

cái thành phố đắt đỏ này, sống tạm là ổn định.

Tiểu Quyển là con gái tôi, năm nay ba tuổi rưỡi, là một cô thông minh và xinh xắn.

Tôi đã tìm cho con một trường mầm non song ngữ gần nhà khá tốt, 9 này sẽ vào lớp mầm.

gỡ tình cờ với anh khiến tôi bất an suốt một tuần, nhưng thấy anh không có ý định liên lạc lại, tôi mới nhẹ nhõm phần nào.

tôi cũng giễu, anh là người nào chứ, muốn kiểu phụ nữ nào chẳng được.

Hồi đó, dù chúng tôi từng thức nói lời tay, nhưng đã một không liên lạc.

Trong giới của anh, như vậy cũng coi như là đã tay .

“Chị Tô, chị xem hộ email đi, có người xưng là luật sư bên Hoa Thịnh gửi thư pháp lý cho bên mình.”

Nhận được của Nguyễn Mễ, tôi vừa mới dỗ Tiểu Quyển ngủ xong.

Vào phòng mình, tôi loa ngoài mở email, thấy thư luật sư kia thật.

Nội dung đại khái là nói mẫu váy cưới dòng “Hồi Mục” mà tôi vừa tung ra hồi đầu , bị tố cáo đạo nhái mẫu mới của Hoa Thịnh.

Hoa Thịnh là một thương hiệu thời trang lớn trong ngành, hoàn toàn khác biệt với cửa hàng online nhỏ xíu của tôi.

Nhưng mà đạo nhái ư?

Tôi cười lạnh.

Vì bộ sưu tập mới lần này, tôi đã ngày đêm phác thảo vẽ, lại còn mình giám sát sản xuất, nửa nay hầu như không ngủ đủ.

Vậy mà họ dám nói tôi đạo nhái?

Tôi nhanh chóng mở ảnh mà Nguyễn Mễ gửi, tấm đầu tiên là váy cưới “Hồi Mục” của tôi, tấm còn lại là váy “Tầm Mị” của Hoa Thịnh.

Cả hai đều là váy cưới nhẹ, chất liệu lụa bóng, thiết kế trễ vai, thắt eo và dài chấm đất.

Điểm khác biệt là: “Hồi Mục” của tôi có thiết kế hở lưng, phần lưng trên hẹp dưới rộng.

Còn “Tầm Mị” của Hoa Thịnh thì ngược lại, lưng dưới hẹp, trên rộng, có chi tiết khoét lỗ.

Phần viền hở lưng, Hoa Thịnh dùng đính đá, còn tôi dùng ngọc trai.

Cúp máy xong, tôi thấy khó hiểu.

Trong thời đại ai cũng chạy theo mẫu, dù thật sự có đạo nhái thì một hãng lớn như Hoa Thịnh lại phải kiện một cửa hàng nhỏ như tôi?

Váy cưới nhẹ bị giới hạn về thiết kế, doanh số cửa hàng tôi rất bình thường.

Một mẫu bán được trăm chiếc mỗi đã là “hot hit” , đâu đáng để Hoa Thịnh đích thân ra tay?

3

Tôi còn kịp suy nghĩ thì thứ hai của Nguyễn Mễ đã tới.

Tôi vừa nghe điện thoại vừa mở Weibo, thì thấy từ khóa hot đầu tiên là bài đăng của tài khoản thức Hoa Thịnh, nội dung là: kiên quyết trấn áp hành vi đạo nhái.

Bài viết này nhận được hàng trăm nghìn lượt thích và sẻ, mà lý gây chú ý như vậy hoàn toàn là tiểu hoa lưu lượng nổi tiếng Khổng đã sẻ lại, kèm theo dòng chữ: “Bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ, kiên quyết chống lại đạo nhái.”

Ngay bên dưới là một bài đăng hot khác: tại Tuần lễ Thời trang Quốc tế lần này, Khổng đã mặc bộ váy cao cấp của Hoa Thịnh, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều khiến người người trầm trồ.

Có người đã “bóc phốt” cửa hàng của tôi, hàng loạt fan ùa vào Weibo mắng chửi tôi, thậm chí còn tấn công cửa hàng Taobao.

“Chị , giờ tính đây?”

Giọng Nguyễn Mễ rất hoảng hốt.

Cô ấy theo tôi từ khi mới tốt nghiệp, đến giờ đã ba năm, gắn bó với cửa hàng này như đứa con của mình.

Tôi trấn an cô ấy: “Em yên tâm, bộ ‘Hồi Mục’ là chị thiết kế, tuyệt đối không có chuyện đạo nhái. tiên cứ để mọi chuyện lắng xuống đã.”

Giọng nói kiên định của tôi khiến Nguyễn Mễ vững tâm , nhưng cô ấy không biết rằng khi gác máy, tôi cũng chẳng chắc chắn gì.

Tôi lập tức liên hệ với luật sư.

“Tầm Mị” được công bố “Hồi Mục” một tuần nên về thời gian đăng tải, tôi bất lợi.

Tuy nhiên, luật sư có nhắc, nếu tôi có thể cung cấp thảo tay, thì đó sẽ là bằng chứng rất có giá trị.

thảo tay.

Tôi chợt nhớ ra, mẫu váy cưới nhẹ “Hồi Mục” không hoàn toàn là tôi một mình sáng tạo.

Năm đó, tôi và anh mới bên nhau.

Một lần, anh nổi hứng lật xem sổ phác thảo của tôi, chỉ vào một bức vẽ hoàn thiện và nói: “Váy cưới trắng thì tầm thường quá, hay là thêm viền đính kim cương, trông vừa rực rỡ vừa khí chất.”

Nói xong, anh tiện cầm bút vẽ vẽ viết viết lên giấy.

Tôi phải thừa nhận, qua vài nét chỉnh sửa của anh, chiếc váy đơn giản thanh nhã đó lập tức trở nên sinh động và sang trọng hẳn.

Tôi giật lấy sổ phác thảo, hơi có chút tức giận.

“Kim cương mới tầm thường đó! Nếu muốn đính viền thì cũng phải dùng ngọc trai chứ. Ngọc trai thì dịu dàng, trang nhã, rất hợp với chiếc váy này.”

Anh không chịu, ôm luôn cả tôi lẫn quyển sổ vào lòng.

Cằm anh tựa vào trán tôi, giọng nói trầm thấp thì thầm: “Muốn lấy anh không?”

Tôi cúi đầu, nhẹ cắn tay anh một cái mới được thả ra, không quên lườm anh một cái: “Nghĩ gì vậy? Bổn cô nương còn trẻ này, lại nghĩ không thông tới mức đó!”

Tôi thật sự không định kết hôn.

Những cãi vã không hồi kết của bố mẹ khiến tôi mất hết niềm vào hôn nhân.

Tình yêu khi còn trẻ có thể sâu đậm, nhưng cũng không thể thắng nổi năm trôi qua.

Khi nhan sắc chẳng còn, chỉ còn lại hận thù, mắng chửi và phản bội.

Anh bỗng có vẻ không vui, kéo tôi vào lòng, cúi đầu hôn tôi thật sâu.

“…Mẹ .”

Tiểu Quyển ôm con thỏ bông Tu Sĩ Kỳ, mắt còn ngái ngủ đứng cửa, trong giọng nói đã lẫn chút nghẹn ngào.

Tôi lập tức chạy tới bế con, hỏi: “Tiểu Quyển, ?”

Con dụi mắt, mím môi, vừa khóc vừa nói: “Con mơ thấy ba…”

Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi đã bắt đầu hiểu nào là ba.

Con cũng biết rằng hầu hết các bạn nhỏ, ngoài mẹ còn có cả ba.

khi dỗ Tiểu Quyển ngủ lại, tay tôi run run lên mạng tra cứu thông về Hoa Thịnh.

Quả đúng như tôi đoán, hai năm , Hoa Thịnh bị tập đoàn Hướng thị thâu tóm.

Tim tôi lạnh như băng.

Vậy ra tất cả không phải là trùng hợp, mà là có sắp đặt.

Anh ta muốn gì?

Muốn hại tôi?

Muốn giành Tiểu Quyển?

Hay là muốn giành con bằng cách hủy hoại tôi ?

Đầu óc tôi rối loạn, gần như thức trắng cả đêm.

4

“Anh tìm tôi?”

Lại là số điện thoại đó.

Dù tôi đã đổi điện thoại, đổi cả số, nhưng chỉ cần nghĩ đến dãy số kia, tôi có thể đọc vanh vách.

khi đi, anh bắt máy.

Không cần hỏi tôi là ai, vì anh biết rõ.

“Hướng Kình, anh làm vậy thấy thú vị lắm ?”

“Tô Cảnh, chẳng lẽ em không thấy rất thú vị à?”

Giọng anh từ đầu dây bên kia truyền đến, đầy vẻ giễu cợt: “Năm đó em bỏ đi không một lời, còn lén sinh con gái của tôi. Tô Cảnh, em thật lĩnh.”

xa bốn năm, tôi có thể dễ dàng hình dung ra nét mặt anh lúc này: vừa khinh thường, vừa .

Anh vốn là kiểu người thù rất dai.

Hồi ấy tôi là người rời đi , nên anh có đủ mọi cách để buộc tôi phải quay về tìm anh.

“Vậy anh muốn gì? Đừng nói là anh muốn tôi… hay là muốn Tiểu Quyển.”

Đã thua thì không được thua về khí .

Người như anh, phụ nữ muốn sinh con cho anh xếp hàng dài, thiếu gì.

Tối qua khi tìm thông Hoa Thịnh, tôi tiện tay bấm vào trang giới thiệu của anh, mục ‘bạn gái’ ghi rõ: Khổng – tiểu hoa lưu lượng nổi tiếng.

Nếu tôi nhớ không lầm, người có đồn gần đây nhất với anh là một ảnh hậu ba giải thưởng lớn.

“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với Tiểu Quyển rằng anh là ba ruột của con, cũng sẽ không dẫn con đến làm phiền anh. Nếu anh không , tôi có thể viết giấy cam kết.”

Sự im lặng kéo dài khiến tôi bắt đầu mất bình tĩnh.

Mấy năm đồng hành, tôi đã không thể sống thiếu Tiểu Quyển.

Vì con , tôi có thể từ bỏ tất cả.

Chỉ là một cửa hàng Taobao làm ăn không mấy khấm khá, đóng thì đóng thôi.

So với Tiểu Quyển, chẳng đáng là gì.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẩy.

“Ba ruột?”

Giọng anh đầy khinh miệt, nhưng lại ẩn chứa chút đau đớn mà tôi không nhận ra.

Tôi còn kịp phản bác, anh đã cúp máy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương