Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

24

Vì là lễ chúng tôi đóng cửa tiệm từ sớm.

Tiểu Quyển nằng nặc đòi mua cây thông Noel.

là cả lái xe vào trung tâm thành phố chọn cây, đi mấy cửa hàng mới mua được cái ưng ý.

Chúng tôi còn mua thêm nhiều hộp quà, Tiểu Quyển thì ôm lấy đôi tất dài, khuôn nhắn đỏ hây lên vì phấn khích.

Mua sắm xong xuôi, ngờ anh ấy tự ngồi vào ghế lái.

“Ông Ngưu rồi?”

Tài xế của anh họ Ngưu, là một người đàn ông trung niên mày phúc hậu, Tiểu Quyển quý ông ấy.

nay là Giáng sinh mà, ba cho ông ấy nghỉ sớm rồi.”

Tôi vừa cùng Cuộn con ngồi băng ghế sau, thì anh liếc tôi một cái: “Em cũng coi anh là tài xế luôn đấy à?”

Hết cách, tôi đành phải chủ động ngồi lên ghế phụ.

“Mẹ , ông già Noel sẽ tặng Tiểu Quyển quà gì nhỉ?”

Anh vừa lái xe, vừa thuận miệng hỏi: “Vậy Tiểu Quyển muốn nhận quà gì ?”

Đôi mắt Tiểu Quyển đảo tròn một vòng, giòn giã đáp: “Tiểu Quyển muốn có một em trai.”

Đã hơn một tháng rồi mà Tiểu Quyển chưa quên chuyện này?

Tôi nhớ đến lần bị giáo huấn, không dám nói thêm gì, theo bản năng nhìn anh.

Chỉ thấy phía là một chiếc xe khách lớn, mà anh thì như mất tập trung, hoàn không né tránh.

“Cẩn thận!”

Tôi hét to, anh mới giật mình hoàn hồn.

Anh vội vàng đánh lái, dù xe Maserati có hiệu năng tốt đến mấy thì tiếng ma sát giữa bánh xe và đường vang lên chói tai.

Sau một tiếng va chạm, chiếc xe mới dừng lại.

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ hiện lên hình ảnh thi thể ba mẹ mình năm đó trong xác.

Họ cũng đời vì tai nạn giao thông.

Báo cáo tai nạn kết luận là mẹ tôi giành tay lái khi ba lái xe, để tránh xe khách ngược chiều mà lao thẳng xuống sông.

Lý do đó họ đi chung một xe, là vì mẹ tôi đồng ý yêu cầu của ba, chấp nhận ly hôn.

Tôi mãi mãi không quên được cú sốc khi nhìn thấy họ trong xác.

Và cả cảnh hai họ hàng đứng cãi vã, thậm chí lao vào ẩu đả ngay cửa phòng.

“Nói gì đi chứ! Tô Cảnh!”

“Mẹ , mẹ sao vậy?”

Tôi mới sực tỉnh, bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh.

“Tô Cảnh? Em sao rồi?”

Thấy tôi còn ngơ ngác, giọng anh càng thêm gấp gáp: “Có bị thương ở không?”

Anh bắt đầu cởi dây an của tôi, kiểm tra xem tôi có bị thương không.

“Không… không sao.”

Tôi lúc này mới dần bình tĩnh lại, theo phản xạ nhìn Tiểu Quyển.

“Mẹ , con không sao . Ba giỏi lắm, dừng xe kịp thời luôn đó.”

Lúc này tôi mới để ý anh đâm xe vào rào chắn, điểm va chạm lại chính là vị trí ghế lái của anh.

Mà lúc ấy rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, phía tôi có một đống cát, nếu đánh lái phía này, lực va chạm sẽ giảm đi nhiều.

Vậy mà trong tình huống nguy hiểm như vậy, phản ứng đầu tiên của anh là giữ an cho mẹ con tôi.

Tim tôi khẽ nhói lên, sống mũi bỗng cay xè.

“Mẹ , sao mẹ lại khóc?”

25

Đến bệnh viện kiểm tra xong, dù bác sĩ khẳng không bị thương, anh lo lắng, nhất quyết bắt tôi nhập viện theo dõi.

Cuối cùng, sự phản đối kịch liệt của tôi và vì Tiểu Quyển còn mong được treo tất Giáng sinh đầu giường, anh đành phải chịu thua.

Vừa về đến thì phát hiện đèn đuốc sáng trưng.

cô Lâm còn xin nghỉ mấy , giờ này lẽ ra không mới phải.

Tôi và anh liếc một cái, vừa gọi cảnh sát thì điện thoại anh reo.

Là ba mẹ anh đến.

Hồi chúng tôi yêu gần ba năm, tôi chưa từng gặp họ.

Nhưng sau khi tiếp xúc với ba mẹ của Dao Dao, tôi đã nếm đủ sự kiêu ngạo của giới thượng lưu, bản năng là không muốn dính dáng gì đến họ.

Tôi căng thẳng đến nỗi khiến cả Tiểu Quyển cũng sợ hãi theo, bàn tay của bé nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ sao vậy?”

Ngược lại, anh bình thản như không, nhìn tôi một cái rồi nói: “Đừng lo, ba mẹ anh không ăn thịt người .”

Rồi anh bế Tiểu Quyển đi thẳng vào .

Tôi bước theo sau, đến khi bước chân vào biệt thự mới hiểu anh nói là có ý gì.

Ba mẹ anh đều là người có tiếng, tôi còn thấy họ xuất hiện trên bản tin tài chính.

Vừa nhìn thấy tôi, mẹ anh đã nắm lấy tay tôi, dàng nói: “Con à, con vất vả rồi.”

Tôi bị sự nhiệt tình ngờ này làm cho bối rối, liên tục liếc nhìn anh để cầu cứu.

Mà anh thì chỉ nhún vai lực, bởi trong khi tôi chịu đựng những ngọt của mẹ anh, thì anh lại bị ánh mắt nghiêm khắc của ba mình đè nặng đến mức đứng ngồi không yên.

“Con đừng sợ, nếu nó dám bắt nạt con, cứ nói với mẹ, mẹ nhất không tha cho nó!”

Mẹ anh là một người phụ nữ xinh đẹp điển hình, ngũ quan như được vẽ , mà nhìn kỹ thì anh giống bà.

Bà vừa nói, vừa vẫy tay gọi Tiểu Quyển sau lưng tôi: “Tiểu Quyển, lại đây với bà .”

Tiểu Quyển còn hơi sợ, nắm lấy tay tôi.

Tôi cúi đầu dàng dỗ: “Tiểu Quyển đừng sợ, đó là ông bà nội con đó.”

Lúc này bé mới hớn hở gọi to: “Ông bà nội , chào ông bà nội!”

Ba anh lúc này mới chuyển ánh mắt Tiểu Quyển, khuôn nghiêm nghị cũng mềm mại hẳn đi.

“Tiểu Quyển, lại đây để ông xem .”

Rồi dưới tiếng gọi ông bà nội ngọt ngào của bé, hai ông bà hoàn tan chảy.

khi về, họ không chỉ tặng quà gặp cho Tiểu Quyển mà còn đưa tôi một món quà nhìn cũng biết là vô cùng đắt tiền.

Cuối cùng còn dặn tôi thu xếp thời gian gặp họ hàng nội để sớm cưới.

Chuyện này…

Tôi nhìn anh, thấy anh cũng tỏ vẻ đắc dĩ, liền lấy hết can đảm nói: “Chú Hướng, cô Hướng, giữa cháu và anh Hướng Kình không như hai người nghĩ ạ.”

  ngờ, vừa dứt , anh lại kêu lên một tiếng đau đớn.

Thì ra ba anh vì tức mà ném tách trà trúng trán anh.

Mẹ anh cũng tức ra , thất vọng thấy rõ.

“Ba, ba ra tay nặng quá rồi đó! Rõ ràng là cô ấy không chịu gả cho con!”

Anh ôm trán kêu oan, bộ dạng tội nghiệp hoàn trái ngược với vẻ bá đạo thường .

“Cũng tại con suốt sống bê tha, người ta mới không muốn lấy.”

Tôi ngỡ ngàng không thốt .

Tiểu Quyển nghe tiếng ồn liền ló đầu ra khỏi phòng, thấy trán anh bị thương thì lo lắng hét lên: “Mọi người đừng bắt nạt ba con!”

Vừa nói bé vừa dang tay ra, lấy thân mình bé che người anh.

“Tiểu Quyển ngoan, chuyện của người lớn con không cần lo.”

Tôi vội bế bé lên.

Tiểu Quyển lại vùng vẫy, tức tối nói: “Không được nói xấu ba con! Ba không phải người xấu, ba là người tốt!”

ngây thơ của đứa trẻ khiến ba mẹ anh cũng không nhịn được bật cười.

Họ liền tiến lại gần để dỗ dành.

“Được rồi được rồi, là ông bà sai, không nóng mắng người.”

Tiểu Quyển chu môi hờn dỗi, dáng vẻ dỗi kia cứ như một chú cá nóc uống đầy nước.

Hai ông bà biết làm sao giờ, đành phải tiếp tục dỗ cho bé vui.

26

Sau một trận náo loạn, mãi gần mười giờ, chúng tôi mới tiễn được bố mẹ anh về.

khi đi, mẹ anh nắm chặt tay tôi, dặn đi dặn lại: “Nếu sau này nó còn hỗn, còn dám bắt nạt con, con gọi cho mẹ, để mẹ dạy lại nó.”

dặn dò dàng ấy khiến tôi bỗng dưng thấy cay cay sống mũi.

Trong ký ức của tôi, mẹ tôi chưa từng đối xử dàng với tôi như .

“Làm sao vậy? Chỉ vậy mà cũng khiến em cảm động rồi à?”

Anh phát hiện ra tôi khác lạ, liền trêu chọc.

Tôi lau nước mắt nơi khoé mắt, nói: “Có đôi khi, em thật sự thấy ghen tị với anh.”

Tình cảm ba mẹ vốn chẳng thể diễn kịch mà thành.

Anh nhướng mày, chỉ vào vết thương trên trán mình, tỏ vẻ uất ức: “Vết thương này là vì em mà bị đấy.”

Tôi bật cười.

Nếu không băng bó thì chắc cũng sắp tự lành rồi.

Nhưng tôi ngoan ngoãn đi lấy hộp thuốc.

“Á…”

Khi cồn sát trùng chạm vào vết thương, anh liền giả vờ nhăn nhó.

Tôi khựng lại, lẩm bẩm: “Có đau đến không? Vừa nãy thấy bố anh ném mà anh còn chẳng kêu tiếng .”

Anh đột ngột túm lấy tay tôi, hỏi ngược lại: “Thấy anh bị đánh, em lại cười vui vẻ quá nhỉ?”

Tôi gỡ mãi không ra, đành phải cầu xin tha thứ.

Nhưng anh lại hiếm khi nghiêm túc: “Tô Cảnh.”

Tôi sững người.

Không biết lại nổi hứng gì nữa.

“Em từng nói, một gia đình mà cha mẹ không yêu sẽ gây tổn thương lớn cho đứa trẻ. Vậy … mình có thể thử vun đắp tình cảm.”

Thấy tôi không lên tiếng, anh kiên nhẫn dụ dỗ: “Dù sao thì… chúng ta cũng từng yêu , không phải sao?”

Lòng bàn tay anh nóng hổi, như đốt cháy tim tôi.

“Anh không em à?”

Dù sao năm xưa chính tôi là người bỏ đi không từ biệt, cũng là tôi không hề bàn bạc mà một mình sinh ra Tiểu Quyển.

“Lúc đầu thì có.”

Giọng anh trầm thấp, nói từ tốn.

“Nhưng sau đó lại bắt đầu chính mình…

Vì sao khi em xảy ra chuyện, lúc em yếu đuối và lực nhất, anh lại không có ở em…”

27

Từ đó, anh như biến thành một người khác.

bận rộn đến , anh cũng đến đón Tiểu Quyển đúng giờ, đứng đợi tôi đóng cửa tiệm.

Ngay cả Viên Mễ cũng đã quen thuộc với anh.

Có lần còn lén hỏi tôi: “Chị Tô, chị làm cách mà không tha thứ cho tổng giám đốc vậy? Với khuôn đó, thân hình đó, chỉ cần anh ta không phạm tội hình sự, em liền tha thứ ngay lập tức luôn ấy.”

Ờm…

Vậy trong mắt người ngoài, mọi người đều nghĩ là anh có lỗi, tôi mới bỏ đi sao?

nói xấu gì anh ?”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Tôi nhìn đồng hồ, nay anh đến sớm thật.

Tiểu Quyển ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế , đọc sách.

Ánh chiều tà len khung kính sạch bong, phủ lên người anh một tầng ánh sáng dàng.

Viên Mễ biết ý, lặng lẽ lùi một .

Tôi cười nói: “ khen anh đấy, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền.”

Trong tiệm chỉ có hai khách, vừa thấy anh liền thì thầm với , một cô gái tóc dài gầy gò còn như lấy can đảm bước đến.

Đúng lúc đó, cuộc gọi của Dao Dao đến.

Tháng sau cô ấy và anh học trưởng sẽ kết thúc mối tình tám năm bằng một hôn lễ.

“Ơ hơm, vốn mời cậu làm phù dâu, nhưng giờ không được nữa rồi. Vậy thì để Tiểu Quyển làm bé hoa cưới cho mình nhé.”

Thấy tôi cười tươi rói, anh nghi ngờ: “Gọi điện với mà cười vui ?”

Tôi cười nói: “Là Dao Dao đấy.”

“Cô ấy sắp kết hôn rồi.”

“Người khác kết hôn, em vui làm gì?”

Tôi bật lại: “Dao Dao sao mà là người khác được, cô ấy là bạn thân em, cũng là em họ anh.”

Câu trả của tôi hình như khiến anh thấy hài lòng.

Chỉ thấy anh nhướng mày, nói: “Em họ anh, thì có liên quan gì đến em?”

Mối quan hệ giữa tôi và anh như quay về thời mới quen , anh luôn thích đấu khẩu với tôi.

“Mẹ , em gái của ba có phải là cô cô của con không ạ?”

Tiểu Quyển chạy đến, đôi mắt to long lanh.

Tôi bật cười, xoa nhẹ má con bé: “Đúng rồi, cô cô cũng là bạn thân của mẹ.

Tiểu Quyển sẽ mặc váy công chúa đi dự lễ cưới của cô cô, chịu không?”

“Thích là thích!”

28

Trẻ con mà, luôn thích những nơi náo nhiệt.

Đám cưới người đến người đi, Tiểu Quyển vui đến mức không chịu nổi, mặc váy công chúa trắng bồng bềnh, cùng các bạn chạy khắp nơi giành bóng bay, chơi đùa thỏa thích.

(Hoàn văn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương