Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi vừa về nước đã lao thẳng đến nhà chị .
Chị ấy vừa mở cửa, tôi đã nổi giận.
“Chị mấy tháng rồi còn đeo tạp dề? Vào bếp nấu nướng đấy à? Chị cái người từng nhét trứng vào lò vi sóng cũng dám bếp sao?”
Tôi chờ chị cãi lại.
Ai ngờ, mắt chị bỗng đỏ lên, môi run run, rồi mấy giọt nước mắt rơi .
đó, chị lao vào lòng tôi.
Tôi sững người, vội vàng ôm lấy chị: “Sao ? Kể cho em nghe xem nào.”
Chị không hề mắng tôi hỗn láo như mọi , chỉ kéo tôi vào nhà, mở miệng câu đầu tiên đã là:
“Tổn Tổn, chị muốn ly hôn.”
Nếu câu này nói vào chị vừa kết hôn, có tôi đã vui như mở hội.
Nhưng bây giờ, tim tôi đau như bóp nghẹt:
“Hắn làm gì chị rồi? Ly hôn gì ly hôn, cứ hắn mất tích luôn !”
này, lời tôi còn mang ý trêu chọc an ủi chị.
Nhưng nghe xong những gì chị kể, tôi thật sự chỉ muốn giết người.
Một năm , chị tôi lấy một thằng nghèo kiết xác.
Chị là tiểu thư nhà giàu, dễ dụ dỗ, chỉ cần vài bữa sáng cùng mấy lời đường mật là đã lừa chạy theo người ta.
Bất kể ai khuyên ngăn, chị vẫn khăng khăng đòi cưới hắn.
Những tháng đầu kết hôn, cuộc sống xem như yên bình.
Chỉ là công việc hắn ngày càng bận rộn, đến mức thường xuyên không về nhà vào ban đêm.
Chị tôi chỉ hơi than phiền một , hắn lập tức chỉ trích:
“Em ở nhà không làm, sung sướng bao rồi, có thể thông cảm cho anh không?”
Từ đó, chị bắt đầu bận rộn lo toan việc nhà.
Một người đây ngay chổi cây lau nhà ở đâu cũng không , giờ lại phải đầu tắt mặt tối chuyện bếp núc cơm nước.
Hôm chị phát hiện có thai, hắn công tác ở tỉnh khác.
Chị gọi điện báo , hắn ban đầu còn mất kiên nhẫn, gắt lên hỏi chị sao lại làm phiền hắn giờ làm việc.
Nhưng nghe , hắn vui mừng đến mức không kiềm chế , nói sẽ lập tức quay về.
Một tiếng , hắn quay về nhà.
Chị tôi ngạc hỏi: “Sao anh về nhanh thế?”
Hắn thuận miệng đáp: “Vốn dĩ trên đường về rồi.”
Rồi vùi mặt vào người chị, cười ngốc nghếch: “Anh sắp làm rồi!”
Người ta nói phụ nữ mang thai sẽ trở nên ngốc nghếch ba năm.
Nhưng hôm đó, chị tôi hiếm hoi thông minh một lần.
Chị cứng đờ người, đẩy hắn ra: “Trên đường về? ở đâu có chỗ cho anh tắm rửa sạch sẽ thế này?”
Mùi dầu gội nồng đến mức làm chị cay mắt chảy nước.
Hắn lập tức quát lên: “Em không thể anh lấy một lần sao?”
Chị từng hắn rất nhiều lần.
vô số đêm đơn, chị đã tự thuyết phục hắn hết lần này đến lần khác.
Đêm hôm đó, hai người cãi nhau.
Hắn bỏ .
rời khỏi, hắn chỉ tay vào mặt chị tôi, gằn giọng:
“Bây giờ em mang cái bụng bầu này, em chạy đâu? Em tưởng còn là đại tiểu thư cao quý sao? Em có khinh thường tôi thế nào cũng phải sinh con cho tôi!”
Chẳng bao lâu , mẹ hắn từ quê lên.
Nói là đến chăm sóc chị tôi.
Nhưng mở miệng ra toàn là chê bai:
“ tao mang thai còn ra đồng cấy lúa đấy!”
Bà ta còn lấy nước vôi pha bừa bãi thành một thứ thuốc dân gian, bắt chị tôi uống:
“Ngày xưa tao cũng uống cái này! Đảm bảo sinh con trai khỏe mạnh!”
Kết quả, chị uống xong thì nôn thốc nôn tháo, tiêu chảy ngày.
Chị tôi khẽ lên tiếng: “Con thích con .”
Mẹ hắn trừng mắt, phun đầy nước bọt, mắng chị: “Đồ vô dụng!”
Suốt một năm qua, mẹ tôi cũng có đến thăm vài lần.
Hai kẻ kia giả vờ hòa thuận mặt họ.
Chị tôi thương mẹ tuổi đã cao, lại vất vả, nên luôn khuyên họ bớt đến.
, vì muốn cưới hắn chị từng làm loạn nhà, bây giờ lại không dám mở miệng nói gì mẹ.
Mỗi lần định kể, chị lại tự nhủ “Thôi nhịn thêm nữa .”
Còn tôi, đó du học nước , lực bất tòng tâm, không thể giúp gì .
chị cũng không muốn tôi ảnh hưởng đến việc học.
Giờ thì tốt rồi.
Hắn làm.
Mẹ hắn tận hưởng cuộc sống ngâm chân, mát-xa, phục vụ tận răng.
Tôi chỉ có một đánh giá duy nhất cho cái gia đình này: Rác rưởi.
Đúng này, chuông cửa vang lên.
Chị tôi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu khỏi lòng tôi, thì thào: “Chắc là mẹ hắn về rồi.”
Tôi nở một nụ cười đáng sợ như kẻ giết người hàng loạt.
Về đúng lắm.
Mụ già chết tiệt.
2.
“Sao lâu mới mở cửa? Lại nằm lười…”
Bà ta ngẩng đầu lên, thấy tôi thì khựng lại, nuốt nửa câu còn lại vào bụng, rồi nhíu mày:
“Mày là ai?”
Tôi chỉ xuất hiện đám cưới chị, chắc bà ta quên rồi.
Tôi lười biếng dựa vào khung cửa, liếc nhìn đống túi lớn túi nhỏ trên tay bà ta, lạnh nhạt đáp:
“Em chủ nhà.”
Đúng , căn nhà này là chị tôi.
Nhưng bà già này hiển đã quên mất chuyện đó, chắc đầu còn tưởng đây là nhà con trai bà ta.
“Nói vớ vẩn! Tao làm gì có đứa con như mày?!”
Tôi cười nhạt:
“Dĩ rồi, chẳng cùng giống loài, bà cũng đừng tự dát vàng lên mặt nữa.”
Một câu nhẹ nhàng, nhưng đủ bà ta nghẹn cứng họng, suýt nữa thì tắt thở.
Chị tôi bật cười.
Bà ta liếc vào , thấy thế lại bắt đầu chửi bới:
“Dư Thúy, cứ ngồi đó xem tôi sỉ nhục như trò hề đúng không? Cậy cái bụng có hai lạng thịt hoành hành ngang ngược à? Tôi sao lại xui xẻo rước phải một đứa con dâu như chứ!”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đón lấy mấy cái túi từ tay bà ta, đặt nền nhà.
Bà ta ngỡ tôi nước, đắc ý ra mặt.
Ngay đó—
Bốp! Bốp!
Hai cái bạt tai giòn tan, vang vọng hành lang.
Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Tôi đóng sập cửa lại.
“ nhà nóng quá, bà ta ra hóng gió cho tỉnh lại.”
Tiếng chửi rủa bên vang lên không ngớt.
Tôi cúi lục túi đồ trên sàn:
“Khăn lụa này chất cũng đấy, bà ta cũng chịu chi nhỉ?”
Chị tôi chống lưng, chậm rãi bước tới, vẻ mặt hơi lo lắng:
“Có phải hơi quá đáng rồi không?”
Tôi nheo mắt, định hỏi chị:
“Bắt chị uống nước vôi thì không quá đáng à?”
Chị tôi lo lắng liếc ra cửa, giọng có bất an:
“Lỡ bà ta phát điên lên, chúng ta không đánh lại thì sao?”
Không hổ là người nhà tôi.
Tôi ném cho chị một ánh mắt đầy tự :
“Không sao, năm đó em từng là trùm đường phố đấy.”
Tôi và chị không giống nhau.
Chị từ nhỏ đã ngoan ngoãn, học nhảy múa.
Còn tôi thì đánh nhau đường.
Tôi cúi , chạm nhẹ vào bụng bốn tháng chị:
“Chị thực sự muốn sinh đứa bé này chứ?”
Bốn tháng rồi, không còn thích hợp phá thai nữa.
Chị gật đầu, ánh mắt kiên định:
“Sinh!”
Tôi nhìn chị chằm chằm:
“Chị nghĩ kỹ chưa? Sinh ra thì đứa bé không có cha đâu.”
Chị cười nhạt:
“Thì tìm người khác, không thì tự nuôi, có gì không ?”
Tôi bật cười.
Tốt lắm, chị tôi cuối cùng cũng hoàn toàn chết tâm cái tên rác rưởi kia rồi.
Tôi thản nói:
“Em cũng không kết hôn, chị em cùng nuôi.”
Đợi chừng nào bà ta bớt điên điên khùng khùng, tôi mới mở cửa.
Bà ta đã chửi đến mệt, dựa vào tường thở hổn hển.
Tôi khoanh tay, thản nói:
“Vào .”
Bà ta lầm lì bước vào, ngồi ghế như thể đối diện kẻ thù không đội trời chung.
Tôi nhìn bà ta, nhếch môi cười:
“Đừng ngồi không thế chứ, gọt cho tôi quả táo .”
Sắc mặt bà ta vặn vẹo, gần như méo mó vì giận dữ:
“Nhà các dạy con kiểu gì ? Đúng là hai đứa không có giáo dục! Đợi con trai tôi về, nó sẽ cho hai tay!”
Tôi cười nhạt, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo:
“Bà cũng cái gì gọi là giáo dục à? Mẹ con bà tâm linh tương thông, thì vừa hay, đợi hắn về, tôi đánh hai luôn.”
Tôi cầm con dao găm nhỏ từ túi ra, xoay xoay mặt bà ta:
“Không chịu gọt táo thì tôi gọt bà cũng , nghĩ kỹ .”
Ra tôi luôn mang theo dao, cảm giác an toàn hơn hẳn.
Bà ta nhìn tôi như nhìn một kẻ khủng , run rẩy đứng dậy, lết vào bếp gọt táo vẻ mặt uất ức không cam lòng.
Tôi nghiêng đầu hỏi chị:
“Tên khốn kia bao giờ về?”
Chị thản đáp:
“Không chắc, có thể lại ngủ bên .”
Ngủ bên ?
Không còn tưởng hắn có tá bất động sản đấy.
Tôi nhếch môi cười lạnh:
“ thì ép hắn về ngay đêm nay.”