Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Khi ta còn đang nức nở, Trần Giang bất ngờ cúi xuống đi giọt lệ nơi khóe mắt ta.
Thanh âm khàn khàn vang lên:
“Đừng khóc, ta sẽ đối xử tốt với nàng suốt đời.”
“Ta chuyện để nàng thê tử của cả ba huynh đệ ta, nàng nhất thời chưa chấp nhận.”
“Nhưng tình cảnh trong nhà nàng cũng thấy rồi… sự là ta chẳng còn cách nào khác.”
“Đừng khóc … được không?”
Nghe hắn nói vậy, ta dần dần nín khóc.
nhưng đúng ấy, Trần Giang lại đột ngột mạnh mẽ hơn.
Ta không nhịn được bật lên một tiếng rên khẽ.
Thấy vậy, mắt Trần Giang trở nóng rực.
Mãi đến khi cổ họng ta khàn đặc, thân kiệt quệ không chịu nổi , hắn mới chịu buông tha ta.
Ta rất nhanh liền thiếp đi.
10.
Tới khi ta tỉnh dậy thì đã là giữa trưa.
Trần Giang và Trần đã lại lên núi săn thú, để Trần Sơn ở nhà trông chừng ta.
, Trần Sơn đang ngồi trước giường đất, vừa nghịch ngợm ngón ta, vừa thi thoảng cúi đầu nhẹ.
Thấy ta mở mắt, nhìn hắn sáng rỡ:
“Thê tử, nàng tỉnh rồi à?”
“Chắc đói rồi không? Để ta đi múc cơm cho nàng.”
Nói xong liền xoay người chạy ngoài.
Ta vội chống đỡ thân mỏi mệt rã rời mà ngồi dậy.
Điều khiến ta nhẹ nhõm nhất chính là – người ta đã được mặc lại y phục tử tế.
11.
Trần Sơn là người trắng trẻo nhất trong ba huynh đệ, đôi mắt cún con, trong trẻo sáng ngời, nào cũng mang theo ý .
Hắn nhanh chóng bưng vào một bát canh gà rừng cùng cơm trắng cho ta.
“Thê tử, đại ca nói nàng qua mệt lắm, hôm nay bồi bổ cho tốt.”
“Để ta đút nàng ăn nhé!”
Nghe vậy, mặt ta bất giác nóng lên:
“Không cần đâu… ta tự ăn được.”
Trần Sơn thoáng tỏ vẻ thất vọng:
“Vậy cũng được…”
Hắn đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ lên giường, rồi chống cằm, mắt sáng rực nhìn ta chăm chú không chớp.
Bị mắt ấy nhìn đến phát ngượng, ta không nhịn được hỏi:
“Ngươi… sao cứ nhìn ta mãi ?”
Trần Sơn toe toét:
“Bởi thê tử xinh đẹp quá mà!”
Vừa nói vừa đếm ngón lẩm bẩm:
“Hôm qua là đại ca ngủ với nàng, nay đến lượt nhị ca, mai là tới lượt ta ngủ cùng nàng rồi!”
“Giá mà ta là lão nhị thì tốt mấy, vậy là nay được ôm nàng ngủ rồi!”
“Nàng không đâu, qua ta với nhị ca nghe thấy động tĩnh giữa nàng với đại ca, suýt không chịu nổi, muốn bung cả quần luôn!”
Nghe vậy, mặt ta đỏ bừng, run lên, khiến miếng thịt gà kẹp đũa rơi luôn xuống bàn.
là họ ăn nói thô lỗ, nhưng câu … sự quá thô rồi đấy!
“Ngươi… ngươi…”
Ta lắp bắp hồi lâu, nhưng không mắng hắn nào cho .
Trần Sơn thấy mặt ta đỏ bừng liền cuống quýt nói:
“Thê tử, nàng đừng xấu hổ mà! Ta nói đấy!”
Ta không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn nóng bừng mặt xuống.
Sau đó nghiêm giọng:
“Từ nay đừng nói mấy lời .”
Trần Sơn thấy ta nổi giận, vội vàng gật đầu:
“Được rồi thê tử, nếu nàng không thích thì ta không nói .”
“Mau ăn đi, cơm nguội mất thì không ngon đâu.”
ta mới cầm đũa lên, cắn răng chịu đựng nỗi ngượng ngùng trong mà ăn từng miếng.
12.
Ăn xong, ta xuống giường rửa mặt.
mới phát hiện y phục của ta đã được giặt sạch, phơi ngay ngắn chiếc sào tre.
Ngó quanh sân và gian nhà tranh của Trần gia, khắp nơi đều được ba huynh đệ dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp. Nhìn qua cũng chẳng thấy chỗ nào cần ta đụng vào.
Thấy vậy, trong ta không khỏi âm thầm thở phào một hơi.
Không mừng rỡ không việc nhà.
Mà là thấy may mắn — may mắn ba huynh đệ Trần gia đều là những nam nhân chịu thương chịu khó.
Nghèo là một chuyện.
Nhưng nghèo mà còn cẩu thả bừa bộn, lại là chuyện khác.
Trần gia tuy nghèo, nhưng ba huynh đệ ấy xem đều sống, lo toan. Cùng sống với những người vậy, chí ít cũng còn có hy vọng để mà hướng về ngày mai.
13.
Sau khi rửa mặt xong, ta không nhịn được quay sang nhìn Trần Sơn.
“Phu quân, trong nhà còn việc gì cần ta giúp không?”
Người đã đến thì cũng an.
Thiên kim Dương Uyển Khanh của ngày trước đã chết rồi. Ta bây giờ… là một nông nữ mà thôi.
Không ngờ Trần Sơn nghe vậy lại lắc đầu quầy quậy:
“Không, không có! Giặt giũ nấu nướng ta lo hết. Thê tử cứ việc ngồi đó nghỉ ngơi là được.”
Vừa nói, mắt hắn sáng rỡ, chầm chậm tiến lại gần ta, chăm chú nhìn môi ta, rồi nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó thẳng thừng nói:
“Thê tử, ta muốn nàng.”
Ta ngây tại chỗ, bị câu nói thẳng thừng của hắn cho choáng váng.
Chưa kịp phản ứng, Trần Sơn đã vòng ôm eo ta, cúi xuống liền.
Bản năng khiến ta vội đưa đẩy hắn.
Trần Sơn liền buông , mặt mày đầy vẻ tủi thân:
“Thê tử… nàng không thích ta nàng sao?”
“Có nàng thích đại ca?”
Ta vội vàng lắc đầu: “Không .”
Ta và Trần Giang còn chưa thân đến mức ấy, sao có nói là thích hắn?
Nghe ta đáp vậy, Trần Sơn liền nhe răng :
“Vậy thì tốt rồi. Tuy ta không chững chạc tháo vát được đại ca, nhưng thê tử không được thiên vị, thương một mình huynh ấy.”
Ta ngẩn người một thoáng.
“Ta đâu có.”
Trần Sơn nghe vậy, liền “hì hì”, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục nồng nhiệt ta.
Nếu là ngày xưa, bị hai người đàn ông khác nhau , có khi ta đã thẹn quá hóa giận mà tìm chết rồi.
nhưng sau bao nhiêu nỗi cay đắng, gió sương, ta cũng đã chẳng còn xem tiết hạnh là thứ quan trọng hơn cả mạng sống.
Cho sau chút bối rối ngắn ngủi, ta đành cam chịu mà nhắm mắt lại.
Trong không ngừng tự nhủ: họ cũng đâu có xấu xí. vậy… ta đâu có thiệt gì.
14.
Mãi một lâu sau, Trần Sơn mới buông ta , mắt vẫn nóng bỏng thiêu đốt.
“Thê tử à, nàng ngọt ngào…”
“Ta sự rất thích nàng.”
Nghe vậy, thân ta hơi khựng lại.
Sau đó ta ngẩng đầu nhìn Trần Sơn: “Ngươi… không thấy vết sẹo trán ta rất xấu xí sao?”
Trần Sơn nghe xong thoáng liếc nhìn vết sẹo đầu ta bằng mắt đầy xót xa.
Sau đó lắc đầu, dịu giọng đáp:
“Xấu cái gì mà xấu? Nàng đã bằng thê tử của ba huynh đệ ta, ta còn để tâm nàng trông sao gì?”
“Thê tử nàng không đâu, bởi nhà ta quá nghèo, trong thôn không ít người chê , bảo rằng ba huynh đệ chúng ta sẽ tuyệt hậu chẳng ai chịu gả cho.”
“Cho khi đại ca đưa nàng về, ta với nhị ca mừng không chịu được!”
“Từ nay về sau, ta cũng là những người có thê tử rồi!”
Nghe đến đây, ta không nhịn được mà hỏi:
“Cha mẹ các ngươi đâu?”
Trần Sơn thoáng ảm đạm, đáp:
“Đều mất lâu rồi. Ta với nhị ca sống được đến giờ, toàn là nhờ đại ca.”
“Nếu không có hai đứa ta gánh nặng, với bản lĩnh của đại ca, có khi giờ đã sống sung túc rồi.”
“ ban đầu, ta định để nàng gả cho đại ca thôi. Nhưng chính đại ca nói trong nhà không gánh nổi cưới thêm một thê tử , nhất quyết để nàng vợ của cả ba huynh đệ.”
Nghĩ đến gương mặt trầm ổn, chững chạc của Trần Giang, trong ta bất giác dâng lên một tia kính phục.
Người ta vẫn bảo, “nửa lớn con trai, ăn mòn cha mẹ.”
mà Trần Giang lại có nuôi dưỡng Trần và Trần Sơn thành những nam nhân cao lớn khỏe mạnh vậy.
Đủ để thấy những năm qua hắn đã vất vả, lao tâm khổ tứ nào.
Hắn là một nam nhân có trách nhiệm, có gánh vác.
Hắn đã nói sẽ đối xử tốt với ta cả đời, thì nhất định sẽ giữ lời.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi khẽ thả lỏng.
15.
Trước khi trời hẳn, Trần Giang và Trần cuối cùng cũng trở về.
Hai người họ còn mang theo một con nai hấp hối.
Sau khi đặt con nai xuống, Trần Giang quay sang bảo Trần Sơn:
“Tiểu Sơn, mau ăn cơm. Ăn xong thì đi trấn với ta một chuyến! Nai mà chết rồi thì máu chẳng còn giá trị đâu.”
Huyết nai là thứ đại bổ, rất được đám nhà giàu trong trấn ưa chuộng.
Trần Sơn liền hớn hở gật đầu.
Hai huynh đệ nhanh chóng ăn hết cơm , rồi vác nai lên vai, vội vã rời khỏi nhà.
Thấy vậy, ta không khỏi lo lắng nhìn theo.
Giờ còn đi đường xa, liệu có an toàn không?
Trần quay sang dịu dàng với ta:
“Thê tử đừng lo, đại ca với tam đệ đều là nam nhân mạnh khỏe, lại thông thạo đường đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ta khẽ gật đầu.
Sau khi dọn dẹp bát đũa xong, Trần liền đi đun nước nóng cho ta.
Khi ta đang rửa mặt trong phòng, hắn thì tắm bằng nước giếng ngoài sân.
Không bao lâu sau, Trần đi vào, cài chốt cửa kỹ.
Rồi dưới trăng mờ nhạt, hắn lần theo bóng , nhẹ nhàng bước đến bên cạnh ta.