Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
25
miệng tên đầu sơn, ta hiểu chân tướng sự việc.
Thì ra hắn là một tên hoàng tử nước láng giềng, thèm thuồng Đại Thừa lâu. hoàng … ngu, hắn lập mưu mai , định sống hoàng .
“Haha! Ta được nữ mà hoàng nhất! Giờ thì hắn không đến cũng phải đến!”
Ta thử thăm dò: “Ngươi biết ai là người hắn nhất không?”
Hắn nhìn qua nhìn lại giữa ta và Thuần phi, rồi chỉ thẳng vào mặt ta: “Là ngươi!”
Mặt ta lựng: “Không phải…”
Hắn lại phá lên cười: “Xưa nay vua hôn đều thích gian phi! Nhìn mặt ngươi là biết ngay hạng đó!”
Cảm ơn nhé, hoàng . Mau mang tên ngu ngốc xuống địa ngục luôn .
Tên cướp vui vẻ phất tay: “Trói ba lại cho ta!”
Thế là ta, Thuần phi và Tiểu Cố bị trói chung một chỗ.
Hắn còn đe dọa: “Có muốn nói thì nói mau, lát nữa hoàng tới, chẳng còn cơ hội đâu.”
Thuần phi nước rưng rưng: “Tần nhi, ta biết ngươi quay lại là vì cứu ta. nay sau, chúng ta là tỷ muội ruột thịt!”
Không. Không cần. Chúng ta đừng có chút quan hệ nào thì hơn.
Ta vỗ vai nàng, dỗ dành: “Không sao. Phải tin rằng hết đường ắt gặp lối rẽ, dù giờ có là tận cùng vực thẳm, thì chỉ cần quay đầu lại… người ấy tới cứu cô.” Đừng khóc nữa, tên điên nhà cô sắp mặc đồ trắng đạp hoa hồng tới nơi rồi.
Tiểu Cố rơm rớm: “Thế còn ta thì sao? Ta chỉ là đưa người, sao lại dính vào …”
Ta dỗ hắn: “Không sao, người ngươi cũng sắp tới rồi.” Còn mang theo váy cho ngươi mặc.
Tiểu Cố mặt, lắp bắp: “Cô… cô biết rồi à?”
Ta gật đầu. Lá thư gửi Nhiếp chính vương, chắc giờ hắn nhận được rồi.
Biết nãy ta ở lại thêm một chút, chứ đâu cần chạy đến nộp mạng.
Tiểu Cố cảm động nắm tay ta hỏi tới tấp.
Ta nhẹ nhàng kể: Người kia mua y (váy), đồ trang sức (trâm), còn chuẩn bị thứ thích nhất (động phòng), rất nhanh đến cứu (rồi đưa trị… chân).
Tiểu Cố lệ nóng trào mi: “Không ngờ, ta theo đuổi nàng bao lâu, cuối cùng cũng được ánh trăng sau mây mù.”
Thuần phi cảm động: “Cố công tử quả là người có tình, giữa hiểm cảnh vẫn một lòng vì người mình , thật đáng ngưỡng mộ.”
Tên sơn tặc gật gù: “Không sai, thằng mặt trắng đúng là kẻ háo sắc nhất ta từng gặp. Sắp chết đến nơi còn mê gái.”
Ngay đó, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Tên sơn vương cau mày quát: “ ?”
Một tên lính hô to: “Bẩm đại vương, ngoài cửa có một nam tử anh tuấn mặc hỉ … Còn có một tên mặc trắng trông cực kỳ ngu ngốc.”
26
Sơn vương cười đắc chí, lập tức sai người áp giải ta, Thuần phi và Tiểu Cố ra ngoài thương lượng.
Vừa bước ra cửa sơn trại, quả nhiên một nam tử vận hỉ rực đứng thẳng tắp trước cổng, dáng người tuấn tú như ngọc, phong thái phi phàm… chính là Nhiếp chính vương. Chỉ là… sắc mặt hắn có vẻ không tốt lắm.
Còn kẻ đứng bên cạnh mặc trắng… không ai khác, chính là tên ngốc hoàng .
Tiểu Cố ngớ người hỏi ta: “Vương gia mặc làm thế?”
Tất nhiên là đến cưới ngươi đó, đồ đần.
Hoàng đứng đó hò hét: “Bọn phản tặc bên trong! Mau hạ vũ khí, thả Thuần nhi ra! Nếu không, trăm vạn binh đao không có , đừng trách trẫm vô tình!”
Sơn vương khinh khỉnh: “Câm miệng! Ngươi chỉ là thằng tép riu, không xứng nói với ta!”
Hay lắm, đại ca! Mắng rất đúng!
Sơn vương chỉ thẳng vào Nhiếp chính vương, giọng khí thế: “Là ngươi! Ngươi chính là tên chó hoàng kia đúng không?! Nhìn cũng ra vẻ người lắm đấy!”
Ta bật thốt lên: “Không phải!” Tiếc rằng… lời ta bị gió thổi mất.
Nhiếp chính vương rút , ánh trầm lạnh: “Đại quân bố trí xong ngoài núi. Ngươi nếu ngoan ngoãn đầu hàng, còn có thể lưu lại một mạng.”
Sơn vương cười sằng sặc: “Ta lâu bị mẫu quốc vứt bỏ, cũng là chết! Nhưng nếu được ngươi, có khi lại đổi lấy vinh hoa phú quý!”
“Huống hồ, nữ ngươi nhất đang nằm trong tay ta! Ta nghe ngóng kỹ rồi… vì ả, ngươi sẵn sàng bỏ thiên hạ! Ta không tin ngươi nỡ ra tay!”
Cái tên ngay hoàng trông thế nào cũng chẳng biết, nhưng mấy tin đồn ngớ ngẩn thì nghe thuộc làu.
Hắn vung tay tóm lấy ta, nắm chặt cổ , cười ha hả nhìn Nhiếp chính vương: “Cẩu hoàng ! Nhìn ! Là con phải không?!”
27
Không! Không phải ta! Là con kia kìa! Ta mặt mũi tuyệt vọng, nhìn hắn mạnh miệng gào tiếp: “Cho ngươi một khắc! Thả xuống, bước vào đây! Nếu không… Ta mang ả ra đãi các huynh đệ trên núi!”
Bên kia, gương mặt hoàng ánh lên một tia hớn hở… Rồi lại vội vã giả vờ nghiêm trọng.
Phi! Cẩu nam ! Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ !
Chắc chắn là: “Thuần phi may mắn thoát, hi sinh Tô Tần cũng tốt, tiết kiệm tiền ăn được một quý.”
Ta rưng rưng nhắm . Tính xem lát nữa làm sao cứu mình…
Thì bên tai ta bất ngờ vang lên một chữ: “Được.”
Nhiếp chính vương hơi ngẩng cằm, đôi phượng khó đoán tâm tư. Hắn giơ tay thon dài ra phía trước.
“Keng!” rơi xuống đất, bụi mù bốc lên.
“Thả nàng. Ta vào.”
Sơn vương cười ha hả: “Được lắm! Biết ta đặt cược đúng người mà!” Hắn bóp mạnh cổ ta: “Ngươi qua đây! Qua đây ta thả người!”
Gió cát nổi lên mù mịt. Ta nhìn hắn không chút do dự bước đến.
?! Nhiếp chính vương nhầm ta là Tiểu Cố? Hay hắn vốn đến để cứu Tiểu Cố? Hay là… giúp tên ngốc hoàng cứu bạch nguyệt quang của hắn?
Trong ta còn đang hỗn loạn suy nghĩ… Hắn đứng trước mặt ta.
Tấm phần phật trong gió, hắn đưa tay phía ta. Bàn tay ấy rắn rỏi, dứt khoát, từng đốt ngón tay trắng bệch.
Hắn nói: “Lại đây, Tô Tần.”
Gần như cùng , tên đầu sơn quát lớn: “Huynh đệ lên! sống hắn!”
Vô số gậy gộc bốn phương tám hướng vung tới như lưới.
Ta Nhiếp chính vương lập tức cởi choàng, xoay mấy vòng trong tay, gạt văng tất đòn tấn công. Tiếng la đau đớn vang lên liên tiếp. Hắn ôm lấy ta, tung người lên giữa bầu trời gió bụi.
Ta được hắn ôm lấy mà lên, trong đầu vẫn quay cuồng một : Ơ… tay hắn quen quá?
28
Thật ra, ta từng gặp Nhiếp chính vương một lần trước khi vào cung.
Hồi đó, gái lớn tâm hồn mộng mơ. Ta lén trốn ra tửu lâu ngắm hắn xa.
Khi ấy hắn chừng hai mươi hai, vẫn còn nét thiếu niên. Chỉ vì nghe tên lưu manh bàn kế hại người, hắn rút đâm thẳng cổ đối phương.
Sau đó thong thả lau , nhàn nhạt nói: “Bản vương căm ghét nhất kẻ nói dối.”
Ta sợ đến nỗi chạy cha hủy hôn, thầm nghĩ: Lỡ hắn ghét người khác nói dối nhưng lại thích mình nói dối, mà ta lại có cái “năng lực bóc phốt động” , cưới không phải bị siết cổ chết à?!
Trong cơn mê man, ta mơ mình rơi vào hố đen, bốn phương tám hướng toàn là Nhiếp chính vương. Tay ai cũng cầm .
Người gần nhất, mặc , dáng cao thẳng tắp. Chỉ vào ta, lạnh lùng: “Tô Tần, vì sao ngươi lừa ta? Vì sao? Vì sao?!”
“Á á á á á!!!”
Ta giật mình bật dậy. Má ơi! May mà là mơ!
Vỗ vỗ ngực, cố bình tĩnh lại. Bên cạnh vang lên tiếng rên: “Đau quá…”
Ta hoảng hồn nhảy bật ra: “Nhiếp chính vương! Ngài bị thương à?!”
Một giọng khàn khàn đáp lại: “Vương gia không sao… bị thương là ta.”
Thì ra dưới mông ta là Tiểu Cố.
Hắn mặt sưng như heo, gãi đầu ngồi dậy, oán trách: “Cô ngủ thì ngủ thôi, đánh người làm . Cô còn là nữ không đấy?”
Dưới ánh trăng mờ, ta trong hang còn có Thuần phi và Hoàng .
29
Thì ra, tối qua hỗn loạn: Tiểu Cố dắt Thuần phi chạy thoát. Nhiếp chính vương ôm ta . Còn tên điên hoàng , vì luyện khinh công để cứu Thuần phi, nhảy theo đến đây.
Tiểu Cố buồn bã trách ta: “Là do cô! Cứ bảo nàng ấy tới cứu ta, khiến ta mừng hụt.”
Chắc là hơi ghen, vì Nhiếp chính vương cứu ta mà không cứu hắn.
Ta dỗ dành: “ khi ấy không còn cách nào. Lần sau… hắn nhất định đến cứu ngươi.”
Ta nói là . Nhưng trong đầu lại không kiềm được nhớ lại… Hình ảnh Nhiếp chính vương mặc hỉ , gió tung , phượng kiên định, giữa khói bụi mịt mù, chỉ phía ta.
Lỡ như… bộ hỉ đó… Không phải để cưới người khác… mà là để cưới ta?
Ta lập tức lắc đầu thật mạnh! Không! Không được nghĩ nữa! Ta không thể thèm muốn đàn ông của người khác! Ta là súc sinh! Là súc sinh!!!
Ta tát hai bên má tới tấp để tỉnh lại.
Tiểu Cố hoảng hốt: “Thôi mà! Không tới cứu cũng không sao! Cô không cần trách đâu!”
Hắn vội nắm tay ta định ngăn ta lại.
Đúng đó… một giọng lạnh lùng vang lên cửa hang: “Các ngươi đang làm ?”