Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhờ anh shipper giao hộ… một đứa con trai.
Shipper hỏi:
“Gửi cho ai?”
Tôi đáp:
“Tổng tài tuyệt tự, Cố Hằng.”
Anh ta vì không thể có con nên đã bị ép rút lui khỏi vị trí thừa kế.
Hôm nay, nhà họ Cố tổ chức họp báo, tuyên bố giao quyền lại cho người em trai ngoài giá thú.
Shipper chạy thẳng đến buổi họp báo, giơ cao đứa bé lên:
“Ai là Cố Hằng? Con ruột của anh đây, đơn giao hàng đã đến rồi.
Làm ơn ký nhận nhanh chút, tôi còn phải đi giao đơn tiếp theo.”
1.
Tại hiện trường buổi họp báo.
Mọi người đều không tin nổi, đồng loạt dựng tai lên hóng chuyện:
“Thật hay giả vậy? Cố Hằng không phải đã mất khả năng sinh con rồi sao?
Nếu không phải vậy thì chủ tịch Cố đã chẳng tính chuyện hủy bỏ quyền thừa kế của anh ta, đưa đứa con riêng ra ánh sáng.”
“Ba năm trước, trong một trận động đất, anh ta vì cứu một đứa trẻ mà không may bị thanh sắt đâm trúng trong dư chấn, dẫn đến mất khả năng sinh sản, trở thành tổng tài tuyệt tự.
Chủ tịch Cố lập tức tuyên bố rằng thật ra ông ta còn có một đứa con ngoài giá thú đang du học ở nước ngoài, hương hỏa không tuyệt, sau này sẽ trọng điểm bồi dưỡng đứa con riêng đó để kế thừa sự nghiệp.”
Thoáng chốc ba năm trôi qua, người con riêng từng không dám ra ánh sáng – Cố Thừa Vũ – trở thành đối tượng săn đón như bánh bao nóng.
Vừa về nước đã ép người anh trai hợp pháp duy nhất là Cố Hằng phải thoái vị nhường ngôi, giao lại chức tổng tài.
Cố Thừa Vũ cười nhạo một cách ngông cuồng:
“Anh trai tốt của tôi ơi, cái này không trách tôi được.
Ai bảo anh không thể sinh con?
Ai bảo anh thích làm anh hùng, gặp động đất không lo chạy, còn cố ở lại vùng tâm chấn để tham gia đội cứu hộ?
Anh không nghe câu ‘người tốt chẳng được báo đáp, tai họa kéo dài ngàn năm’ à?
Chỉ để cứu một đứa trẻ, mà tự làm mình mất khả năng sinh sản, cả đời cũng không có con.
Chậc, anh à, tôi cũng thấy hơi tội nghiệp cho anh đấy.
Nói xem, sao vận của anh lại xui thế cơ chứ?
Một tay bài đẹp mà chơi đến nát bét.
Tôi từng nghĩ có người anh tài giỏi như anh, tôi sẽ phải sống cả đời với cái mác con riêng.
Không ngờ trời xoay vận chuyển, tôi lại thắng dễ như nằm mơ, ha ha ha…”
Lúc ấy, tôi đang biểu diễn người thú trong trung tâm thương mại gần đó để kiếm tiền mua sữa cho con.
Chỉ là đang buồn tiểu nên đi vào nhà vệ sinh, vừa bước ra khỏi toilet nữ đã nghe thấy thằng con riêng đang mỉa mai bố của con tôi trong nhà vệ sinh.
Tức quá không chịu nổi, tôi quyết định chơi lớn một ván.
Tìm hiểu được hôm nay Tập đoàn Cố thị tổ chức họp báo.
Tôi lập tức tìm một anh shipper gần đó:
“Tôi chuyển khoản cho anh 50 tệ, nhờ anh giao gấp một đơn tới buổi họp báo của Tập đoàn Cố, nhanh, được không?”
Shipper hỏi tôi:
“Chị muốn gửi cái gì?”
Tôi bế ra một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm, còn thơm mùi sữa:
“Gửi cho tổng tài tuyệt tự – Cố Hằng.
Nói với anh ta, đây là con trai ruột của anh ta.
Không tin thì đi làm xét nghiệm ADN.”
Shipper trợn tròn mắt nhìn tôi:
“Thật không đó? Chị đừng có lừa tôi.
Đứa này không phải chị bắt cóc đấy chứ?
Ai mà chẳng biết Cố Hằng mất khả năng sinh con rồi.”
Tôi không biết giải thích sao với anh shipper.
Không ngờ anh ta bỗng đổi tông:
“Tôi giúp chị!
Tôi ghét nhất cái loại con riêng đi chiếm đoạt tài sản của con hợp pháp.
Hôm nay chơi lớn luôn!”
Mười phút sau.
Khi chủ tịch Cố đang ở buổi họp báo tuyên bố Cố Hằng cần nghỉ ngơi điều dưỡng, chức tổng tài sẽ được chuyển giao cho Cố Thừa Vũ thì…
Anh shipper bất ngờ hét lớn một tiếng:
“Ai là Cố Hằng? Người ta mang con trai anh đến giao rồi kìa!”
“Làm ơn ký nhận nhanh giúp tôi, tôi còn phải đi giao đơn tiếp theo, gấp!”
Một câu vang dội, chấn động cả hội trường.
Buổi họp báo lập tức nổ tung.
Các phóng viên thi nhau quay máy về phía shipper đang giơ cao đứa bé.
Có người còn lao đến hỏi trực tiếp:
“Làm ơn nhắc lại lần nữa, anh vừa giao cái gì cơ?”
Shipper đáp to, rõ ràng:
“Con trai của Cố Hằng đó!
Đừng phỏng vấn tôi, tôi chỉ phụ trách giao hàng, những chuyện khác tôi không biết.
Cố Hằng đâu rồi? Tổng giám đốc Cố, con trai anh đến rồi, làm ơn ký nhận nhanh giúp tôi.
Nhanh nhanh nhanh, tôi còn phải đi giao đơn tiếp theo nữa!”
2
Tôi cầm điện thoại đứng ngoài hiện trường mở livestream, vui đến mức lăn lộn luôn tại chỗ.
Không dám tưởng tượng sắc mặt mọi người bên trong buổi họp báo lúc này sẽ đặc sắc cỡ nào.
Đặc biệt là thằng con riêng ngạo mạn – Cố Thừa Vũ.
Và cả bố của con tôi – Cố Hằng.
Chuyện này phải kể lại từ một năm trước.
Tôi là thú nhân tai cụp – thỏ tai cụp.
Tối hôm đó lại đúng dịp mỗi tháng một lần, hormone trong người bốc lên cuồn cuộn.
Tôi nằm trong ổ thỏ lăn qua lăn lại không ngủ được, đành hóa thành hình người, chạy xe điện đến tiệm thuốc mua thuốc ức chế.
Khi đang chạy xe điện, toàn thân tôi đã bắt đầu nóng bừng, mồ hôi vã ra.
Tôi mất tập trung, quên mất mình bị mù màu đỏ – xanh lá, thế là… vượt đèn đỏ.
Một chiếc Maybach đang chạy tới vì tránh tôi mà đột ngột đánh lái, đâm thẳng vào một chiếc xe tải lớn lao đến từ chiều ngược lại.
Maybach bị hất văng lên không.
Tài xế xe tải thấy xung quanh không ai, sợ quá nên bỏ trốn.
Tôi vội dừng xe điện lại, chạy tới xem tình hình, phát hiện Cố Hằng đang hấp hối trên ghế lái.
“Này, đừng ngủ!”
Tôi tốn hết sức mới lôi được anh ta ra khỏi chiếc Maybach nát bét.
Khi cúi xuống kiểm tra, hơi thở của anh ta yếu ớt đến mức gần như không còn.
Với tình trạng này…
Có lẽ đợi xe cấp cứu đến thì cũng muộn rồi.
Dù sao anh ta cũng vì tránh tôi mà gặp tai nạn.
Trong tình thế cấp bách, tôi chỉ còn cách rút ra hai chiếc răng thỏ…
“Gào” một tiếng, cắn vào cổ anh ta.
May cho anh ta là loài thỏ tai cụp của thú nhân chúng tôi, mỗi tháng khi hormone dâng cao sẽ có năng lực trị liệu tức thời.
“Ưm… cô làm gì vậy? Buông ra!”
Cố Hằng run lên vì đau.
“Tôi cảnh cáo anh, không muốn chết thì ngậm miệng lại! Không thì tôi xử thật đó!”
Tôi hung dữ lắm luôn.
Nhưng sau khi cắn xong, người tôi càng nóng rực.
Còn người đàn ông này… đúng là cực phẩm.
Cái mặt kia, cái ngực kia, cái eo, cái chân kia…
Trên người anh ta không có chỗ nào là không gợi cảm.
Đúng kiểu dụ thỏ phạm tội!
Trời tối gió lớn, trăng mờ sao lặn – đúng là thời cơ tuyệt vời để “làm chuyện xấu”.
Thiên thời – địa lợi – nhân hòa, đủ cả rồi.
Gặp được người đàn ông như này, sao tôi có thể bỏ qua?
Chưa kể lúc ấy anh ta đang hấp hối, mạng sống mong manh trong tay tôi.
Tôi hoàn toàn có thể tùy ý làm gì cũng được.
Tôi chợt nhớ tới một bài viết mỉa mai từng đọc trên mạng:
【Dù năng lực thương trường có giỏi đến đâu thì sao chứ? Mấy chức năng kia mà hỏng thì ai trong giới hào môn chịu lấy một cái xác rỗng vỏ?】
Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình.
Dân mạng có thể không thèm.
Nhưng tôi—người đang bị hormone điều khiển—thì rất thèm.
Huống hồ anh ta bị hỏng chức năng, chứ tôi thì đâu có.
Đàn ông ấy mà, chỉ cần nằm yên là được.
Mọi thứ còn lại, để tôi lo.
Phụ nữ như tôi, thừa sức làm hết.
3
Hormone bốc lên đến đỉnh đầu, tôi thật sự không chịu nổi nữa.
Một giây không kiềm được, tôi lại nhét anh ta trở lại xe Maybach.
Chuyện sau đó… hỗn loạn, mãnh liệt.
“Cô, cô làm gì vậy?”
“Vô lễ! Ai cho cô chạm vào tôi?”
“Càn rỡ! Còn dám sờ nữa!”
Tôi thấy anh ta lắm lời quá, liền dứt khoát giật phăng cà vạt, bịt luôn mắt anh ta lại.
Cúi đầu cắn vào yết hầu đang chuyển động của anh ta, gan to đến độ nói luôn:
“Im đi. Tôi vừa cứu mạng anh, anh chỉ được để tôi ngủ cùng.”
Đồng phục rách tả tơi, làn da nóng hừng hực, tiếng thở dốc nặng nề…
Còn có tôi với loạt động tác vừa điên vừa hoang dại.
Cố Hằng lúc này như một chiếc thuyền nan giữa bão giông.
Bị tôi hất tung lên sóng, rồi lại nện xuống không thương tiếc.
Chỉ có trái tim đang đập loạn, càng lúc càng mãnh liệt.
Như đang thì thầm với tôi, anh ta đang sống lại.
Là tôi đã kéo anh ta từ quỷ môn quan về.
Gương mặt tái nhợt dần được thay bằng sắc hồng rực.
Mồ hôi theo cơ ngực săn chắc chảy xuống, bóng loáng…
Chết tiệt, khiến tôi chảy cả nước miếng lên người anh ta.
Khi tất cả lắng xuống, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng xe cấp cứu đang đến gần.
Hoảng quá, tôi kéo quần lên rồi phắn luôn.
Trước khi leo lên xe điện bỏ chạy, còn bốc đồng để lại một câu bá đạo kiểu tổng tài:
“Nhớ lấy, đàn ông bị tôi đánh dấu, dù có tuyệt tự thì cũng phải vì tôi mà thủ thân như ngọc.
Đáp lại, con thỏ này sẽ bảo vệ anh cả đời.”
Lúc đó, Cố Hằng chẳng thèm để tâm.
Nào ngờ, tôi thật sự có một ngày vì anh mà ra mặt bảo vệ.
Mà tôi cũng đâu ngờ nổi.
Tôi tưởng ăn xong là xong, chẳng phải lo hậu quả.
Dù sao dân mạng đều nói anh ta là tổng tài tuyệt tự, không cần bận tâm chuyện tránh thai.
Ai ngờ sau đó tôi bắt đầu nghén.
Hố quá!
Bảo là không sinh được mà?
Có thai thì sinh thôi.
Phụ nữ hiện đại mà, sinh con một mình cũng chẳng hề gì.
Thế là tôi sinh một ổ thỏ con.
Một lần sinh bảy đứa, sáu đứa là hình thái thú nhân.
Mượt mà, mềm mịn, đáng yêu hết biết.