Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chỉ có bé thứ bảy ngoan cố giữ nguyên hình người.

Chắc là giống cha nó.

Tôi vốn chẳng định dựa vào con để leo lên làm phu nhân hào môn.

Nhưng rồi tên con riêng Cố Thừa Vũ lại dám bắt nạt cha của con tôi.

Cố Hằng là người đã bị tôi đánh dấu rồi.

Thì đương nhiên là người của tôi!

Mà nhược điểm lớn nhất của con thỏ này – chính là rất biết bảo vệ người thân.

Còn cái khuyết điểm thứ hai…

Là rất thích… khiến thiên hạ loạn lên chơi.

4

Hiện trường buổi họp báo đã loạn như chợ vỡ.

Chỉ có Cố Hằng vẫn ngồi yên tại chỗ, bất động.

Anh hoàn toàn không tin đứa bé đó là con mình.

Nhưng Cố phu nhân đã lập tức đứng bật dậy, sải bước đến trước mặt anh shipper, đón lấy đứa bé, vừa bế vừa khóc vì quá xúc động:

“Đứa bé này… trời ơi, giống hệt Cố Hằng lúc mới sinh!

Tuyệt đối là cháu trai tôi, không sai được!

Cố Diệu Thành, ông nhìn cho kỹ vào – tôi có cháu rồi đấy!

Còn dám nói Cố Hằng không đủ tư cách làm người thừa kế tập đoàn à?!”

Một cú phản kích ngoạn mục.

Cố phu nhân mấy năm nay phải đối mặt với nỗi đau con trai tuyệt tự, lại bị chồng phản bội, còn phải trơ mắt nhìn đứa con riêng giẫm lên đầu con trai mình.

Đã nghẹn quá lâu, giờ mặc kệ đứa bé có thật là cháu ruột không, bà cứ ôm Tiểu Thất mà lao vào cuộc chiến!

Chủ tịch Cố cũng vội vàng bước xuống, cúi người nhìn đứa bé:

“Chuyện… chuyện này là sao?

Cố Hằng, rốt cuộc là chuyện gì?!”

Cố Hằng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh đến lạnh lùng, ngồi im không nhúc nhích.

Đám phóng viên lập tức ùa lên, micro và camera dí sát mặt, dồn dập đặt câu hỏi:

“Tiểu Cố tổng, đứa bé này thật sự là con anh sao?”

“Anh không phải đã mất khả năng sinh con rồi à?”

“Mẹ của đứa bé là ai?”

“Cố tổng, có phải vì địa vị lung lay nên anh cố tình bế theo một đứa trẻ để phá rối buổi họp báo hôm nay không?”

“Tiểu Cố tổng, cảm giác làm tổng tài tuyệt tự là như thế nào?”

Cố Hằng không trả lời bất kỳ câu nào.

Chỉ có Cố Thừa Vũ nổi điên giữa hiện trường:

“Ba!

Đứa bé này lai lịch mờ ám, ai biết có phải hai mẹ con họ mượn tạm ở đâu ra để đến gây chuyện không?!

Tiếc thật, có tác dụng gì đâu?

Chờ khi kết quả giám định ADN công bố, chẳng phải là hiện nguyên hình ngay sao?

Ba còn chờ gì nữa, mau tuyên bố để con thay anh cả tiếp quản tập đoàn, trở thành tân tổng tài của Cố thị đi!”

Cố phu nhân bế đứa trẻ bước thẳng đến trước mặt Cố Thừa Vũ.

Bốp!

Một cái tát giòn tan quất xuống mặt hắn.

“Giám định gì chứ?

Đây là cháu đích tôn của tôi, không sai vào đâu được!

Chỉ cần nhìn một cái, tôi liền nhận ra!”

Cố Thừa Vũ suýt nữa giơ tay đáp trả, nhưng giữa bao ánh mắt xung quanh, cuối cùng vẫn kìm lại được:

“Ba, ba thấy chưa?

Bọn họ sợ quá nên không dám đi xét nghiệm.

Đứa bé này tuyệt đối không phải là con ruột anh cả!”

Lúc này, Cố Hằng bất ngờ đứng bật dậy.

Không nói một lời, không nhìn bất kỳ ai.

Sải bước rời khỏi hiện trường họp báo.

Như thể không muốn dính dáng vào vở kịch ồn ào này.

Bóng lưng anh mờ mịt cô tịch, khiến người ta không khỏi xót xa.

Ống kính livestream theo sát theo bóng anh, cho đến khi anh khuất hẳn sau cánh cửa bên hông, được các vệ sĩ vây quanh hộ tống rời đi.

5

Trên mạng lập tức nổ ra tranh luận sôi nổi.

Có người còn tag thẳng @Cố Hằng:

【Tiểu Cố tổng, nếu được quay lại khoảnh khắc ở tâm chấn trận động đất năm đó, anh có vẫn chọn ra tay cứu đứa trẻ kia không?

Nếu lúc đó anh chọn không cứu, thì giờ cũng không đến mức phải mang một đứa trẻ giả mạo đến đây để cố cứu vớt thể diện của mình.】

Phản hồi của Cố Hằng vô cùng ngắn gọn:

【Tôi vẫn sẽ cứu.】

Tạch tạch…

Quả nhiên là cha của bảy đứa con tôi.

Nhưng anh định không đi xét nghiệm ADN à?

Ai bảo Tiểu Thất là con giả?

Nếu không vì sáu bé thỏ con còn chưa biến được về hình người, tôi thật sự muốn mang cả sáu đứa đến luôn cho đủ bộ!

Tôi vừa mua hai hộp sữa bột ở trung tâm thương mại, chuẩn bị cưỡi chiếc xe điện yêu quý về ổ thỏ thì…

Hai vệ sĩ bước tới chắn ngang đầu xe tôi, khí thế dày đặc, giọng tuy lễ phép nhưng cứng rắn:

“Thưa cô, Tiểu Cố tổng muốn gặp cô.”

“Hả?

Gặp tôi làm gì?

Tôi với anh ta quen biết gì chứ?!”

Tôi giật nảy mình.

Tuy tôi không ngại tặng anh ta một đứa con, nhưng cũng đâu định lộ diện chớ?

Sao nhanh vậy đã tra ra tôi rồi?!

Một trong hai vệ sĩ nói:

“Chúng tôi đã điều tra rõ, là cô ủy thác shipper mang đứa bé đến buổi họp báo.

Mời cô đi cùng.”

Tôi có muốn từ chối cũng chẳng có đường lui, đành mặt dày cứng đầu đi gặp cha của con tôi – Cố Hằng.

Anh ta đang ngồi trong chiếc Maybach đã được sửa lại như mới.

Vừa thấy tôi, anh sững người, như không tin vào mắt mình:

“Sao lại là cô?”

Tôi cười gượng:

“Hi, trùng hợp ghê, lại gặp nhau rồi.”

Gương mặt điển trai vẫn luôn điềm tĩnh của Cố Hằng cuối cùng cũng dao động:

“Đứa bé là… cô sinh ra?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, anh ta đã đổi giọng:

“Không thể nào.

Tôi không có khả năng khiến phụ nữ mang thai.”

Nghe giọng thôi cũng thấy thất vọng đến mức nào rồi.

Tôi nín thở lấy đà.

Hai tai thỏ bông mềm lập tức bật vểnh lên từ đỉnh đầu, hồng hồng, mượt mượt, còn cố tình lắc lắc về phía anh ta:

“Tôi không phải phụ nữ bình thường đâu, tôi là thú nhân thỏ đó.

Không tin, anh thử sờ xem.”

Cố Hằng: “…”

Ai ngờ anh ta thật sự đưa tay lên sờ.

Làm mặt tôi đỏ bừng như quả cà chua chín.

“Chết tiệt…

Suýt nữa quên – tai thỏ không được tùy tiện để người khác sờ vào.

Sờ là… sẽ muốn ấy ấy đó.”

Cố Hằng lập tức rụt tay lại.

Không ngờ tới tai anh ta cũng đỏ ửng lên ngay tức thì.

Còn cố gắng hừ nhẹ một tiếng ra vẻ lạnh lùng:

“Không chừa cái kiểu đó đi hả?”

“Thì đây là phản ứng sinh lý bình thường mà.

Nếu tôi mà sờ vào anh…”

Ánh mắt tôi bắt đầu dời lên, từ đôi chân dài miên man thẳng đến phần thân trên.

Tay còn ngượng ngùng cọ cọ nhau:

“Anh nghĩ anh không có phản ứng chắc?”

Cố Hằng lập tức hiểu ý, liền nghiêng người che lại, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, giọng thì như vừa bất lực vừa phẫn nộ:

“Cô rốt cuộc có phải phụ nữ không hả?

Còn nhìn…”

Nhìn thì sao?

Một tổng tài mà đỏ mặt đến mức này, đúng là quá đáng yêu rồi.

Tôi còn sờ qua rồi đấy nhé.

Cả người anh ta tôi đã “nghiên cứu” không dưới ba lần, ăn xong còn thấy khá ngon.

Bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi thòm thèm.

Nhiều đàn ông cứ thích khoe khoang chuyện mình từng ngủ với ai.

Sao đổi lại thành phụ nữ như tôi tự hào vì “ăn” được đàn ông, thì mấy anh lại không vui?

Gương mặt đỏ rực kia…

Lại khiến tôi càng muốn bắt nạt anh thêm lần nữa.

6

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang ánh nhìn đầy ham muốn của tôi.

Là Cố phu nhân gọi đến:

“Cố Hằng, con đang ở đâu? Mau rời khỏi đó ngay!

Ba con cho người đi tìm rồi, nhất quyết đòi làm xét nghiệm ADN giữa con với đứa bé!

Ông ta nói không thể để một đứa trẻ không rõ lai lịch làm loạn huyết mạch nhà họ Cố.

Hứ! Chính ông ta còn có con riêng mà không thấy nhục!

Lần này con nhờ shipper mang đứa trẻ đến buổi họp báo đúng là kế hay!

Nhưng bây giờ tuyệt đối đừng để ba con tóm được, nhanh lên, mua vé máy bay trốn ra nước ngoài nghỉ dưỡng đi!

Con vì cái tập đoàn kia mà lao lực bao năm, lâu rồi cũng chưa đi đâu xả hơi.

Nhân cơ hội này thư giãn một chuyến!

Chỉ cần con không quay về, ông ta có nghi ngờ gì cũng chẳng làm gì được mẹ.

Mẹ chỉ cần một mực khăng khăng nói đây là cháu đích tôn của mẹ, ông ta có thể làm gì?

Tại sao ông ta có thể khiến mẹ buồn nôn, mà mẹ không thể khiến ông ta buồn nôn lại?

Mẹ nhất định sẽ dùng đứa bé này để làm ông ta nghẹn chết!”

Giọng Cố phu nhân như súng liên thanh, đùng đùng sát khí.

Không ngờ Cố Hằng liếc nhìn tôi một cái, chậm rãi mở miệng:

“Tôi sẽ về ngay.

Đi làm xét nghiệm.”

“Cái gì cơ?!

Lúc này còn về phá chuyện gì nữa?!”

Mẹ anh ta sốc đến phát ngốc, không kịp trở tay.

Cố Hằng cúp máy, nghiêng đầu thấp giọng hỏi tôi:

“Em chắc chắn… đứa bé là con tôi chứ?”

Tôi thấy anh ta hỏi lắm lời, liền nhào lên đè anh ta xuống:

“Nói nhiều nữa, tôi lại ăn anh lần nữa bây giờ.”

Cố Hằng đỏ mặt, vội nắm lấy hai bàn tay đang lục lọi của tôi, lòng bàn tay rộng lớn bao trọn đôi tay nghịch ngợm:

“Đừng quậy.

Tôi đưa em về nhà.”

Tôi vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ.

Tất cả là tại cơ bụng của anh quá hấp dẫn:

“Về gì chứ, tôi muốn ngay bây giờ!

Ai bảo anh dám sờ tai thỏ của tôi hả?”

Tôi cứ tưởng anh sẽ đá tôi bay đi.

Không ngờ anh lại bán tín bán nghi, còn nghiêm túc ngây thơ hỏi lại:

“Sờ tai thỏ… thật sự sẽ khiến em như vậy sao?”

Tôi trừng mắt nói dối không chớp mắt:

Tùy chỉnh
Danh sách chương