Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Đàn ong vò vẽ phát điên, tràn ra như thác lũ, lao vào tấn công tất cả sinh vật còn sống trong kho mà chẳng phân biệt ai với ai.
“Aaa! Mặt tôi!!”
“Cứu mạng! Ong vò vẽ!”
Đám côn đồ gào khóc như cha chết, ôm đầu loạn, nhào từ góc này sang góc khác trong nhà kho chật hẹp — nhưng , ong đuổi rát gáy.
Không ai thoát được.
Tô Nhã Nhã bị trói chặt vào ghế, hoàn toàn không nhúc nhích, chỉ có mở to mắt nhìn từng ong bay về phía mình.
Nước từ trụ cứu hỏa bên ngoài tràn vào quá mắt cá chân, lạnh buốt, nhưng còn chưa lạnh bằng cảm giác tuyệt vọng đang cào xé cô ta.
Cô ta chỉ có gào lên trong sợ hãi tột độ khi thấy cánh ong lấp loáng mắt mình.
Đúng lúc ấy…
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, lúc gần.
Một chiếc xe tuần tra ngang khu kho cũ, thì bánh bên phải bất ngờ nổ lốp, xe buộc phải dừng lại bên lề.
“Xui tận mạng, cái chỗ khỉ ho cò gáy gì thế này…” – một cảnh sát trẻ vừa càu nhàu vừa xe.
“Khoan … các cậu có nghe thấy tiếng gì không?” – đội trưởng lớn tuổi cau mày, giơ chỉ về phía nhà kho cũ phía .
Cả đội cảnh giác, rút súng, lặng lẽ áp sát nhà kho.
Bên trong, âm thanh hỗn loạn không giống tiếng người — tiếng la hét, tiếng ong vo ve, tiếng nước dội ầm ầm… như địa ngục vừa hé cánh .
Không chần chừ, một cảnh sát đạp tung cánh gỗ bị kẹt, cả đội xông vào.
Cảnh tượng bên trong khiến tất cả chết lặng.
Mấy tên đàn ông mình mẩy bầm dập, đầu sưng to như quả bưởi, đang ôm đầu khắp nơi.
Một tên bị ong đuổi đến phát hoảng, trượt chân ngã nhào hố nước, vùng vẫy như cá chết.
Còn Tô Nhã Nhã thì bị trói chặt ghế, người ướt sũng, run lẩy bẩy, mặt tái mét vì sợ, nhưng kỳ lạ là người không có vết ong đốt nào đáng kể.
Quần áo ướt sũng, mặt thất thần.
Không ra người, không ra ma.
Cảnh sát ngay áp chế cả bọn côn đồ – giờ mất sạch sức phản kháng, ngoan ngoãn như lũ học sinh bị bắt quả tang quay cóp.
Trong cơn hỗn loạn, chiếc điện thoại của gã tóc vàng rơi khỏi túi, rớt nền kho, trượt một vòng dưới làn nước lạnh.
Chiếc máy vốn chết màn hình vì nước vào, vậy mà đúng lúc này… lại “kỳ tích” sáng lên.
“Tít—”
Màn hình tự động phát một đoạn ghi âm.
Không ai chạm vào.
Bên trong, vang lên rõ ràng của Tô Nhã Nhã gã tóc vàng:
“… Chỉ cần chuyện xong xuôi, mẹ tôi chắc chắn sẽ đuổi nó ra khỏi nhà. Đến lúc đó, tôi chuyển nốt phần còn lại anh.”
“Yên tâm đi, cô Tô. Bọn tôi làm ăn sạch sẽ, tuyệt đối không để lại dấu vết.”
Đoạn ghi âm không dài.
Nhưng đủ để bóc trần toàn bộ âm mưu ác độc.
Cả đám côn đồ như bị sét đánh giữa trưa nắng.
Gã tóc vàng gục tại chỗ, ôm lấy chân cảnh sát mà gào khóc như trẻ :
“Cảnh sát ơi! Mau bắt tụi tôi đi! Cầu xin các anh tụi tôi đi nhanh tốt!
Cái nhà kho này có ma! Có ma thật đó!!
Là cô ta! Chính Tô Nhã Nhã thuê tụi tôi làm!
Tụi tôi chỉ là ham tiền, không có ý làm hại ai đâu!
Chúng tôi không muốn bị trời đánh nữa!!!”
Chúng có chấp nhận bị ong đốt, bị nước xối, bị sập…
Nhưng điện thoại tự bật lên giữa đống nước, tự phát đoạn ghi âm – điều đó hoàn toàn vượt quá khả năng hiểu biết của chúng.
Tâm lý thủ sụp đổ trong một giây.
Nửa tiếng .
Chiếc xe cảnh sát lặng lẽ dừng biệt thự nhà họ Tô.
Từ trong xe ra:
– Một đám du côn mặt mũi bầm dập, tả tơi như mới lết từ địa ngục lên.
– một Tô Nhã Nhã thất thần, run rẩy, mặt trắng bệch như xác không hồn.
vào khách.
Tô Kiến Thành, Lâm Huệ, Tô Huy đang ngồi chờ tin bắt tôi, mặt hầm hầm, tràn đầy chính nghĩa giả tạo.
đến khi họ nhìn thấy người được áp giải vào là… Tô Nhã Nhã.
Tất cả cùng sững lại.
“Đây… là sao?” – Tô Kiến Thành chết lặng hỏi.
Cảnh sát trưởng mặt nghiêm túc, không để họ kịp lên tiếng, bật loa ngoài điện thoại, phát lại đoạn ghi âm vừa “hồi sinh” một cách kỳ lạ kia.
Rồi thuật lại toàn bộ vụ việc.
Sự thật như một tát trời giáng.
Mặt người nhà họ Tô biến sắc liên tục, như bảng pha màu:
– Từ giận dữ,
– Sang sững sờ,
– Rồi không tin nổi,
– Cuối cùng là xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Không ai nói được lời nào.
Bọn họ muốn tôi thân bại danh liệt.
Nhưng kết cục lại là —
đứa gái mà họ yêu thương nhất,
tự đạo diễn một vụ bắt cóc,
chỉ để vu oan tôi.
Mà chính miệng cô ta lại tự đốt luôn tấm vé thông hành cuối cùng của mình.
“Cạch.”
Khóa tôi được mở ra.
Tô Triết đứng ở ngưỡng , giơ làm động tác “OK”, nhỏ :
“Em gái, xin lỗi vì để em chịu ấm ức. Anh nói từ đầu không phải em, nhưng không ai tin.”
Tôi chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừ.”
Rồi qua anh ta, từng thản nhiên đi cầu thang.
khách vẫn còn bầu không khí đặc quánh của xấu hổ chấn động chưa tiêu tan.
Tôi dừng lại mặt Tô Nhã Nhã – người đang quỳ rạp dưới đất, run lẩy bẩy như vừa từ địa ngục trở về.
Cô ta ngước lên nhìn tôi — ánh mắt như cầu xin, như hoảng loạn, như sụp đổ.
Nhưng tôi chỉ đứng đó, bình thản nhìn cô ta, ánh mắt… lạnh lẽo như băng nguyên thủy, không hề gợn chút cảm xúc nào.
Không thương hại.
Không giận.
Chỉ là —
một cái nhìn từ cao, dành kẻ tự chuốc lấy diệt vong.
Cô ta rốt cuộc cũng tự mình đến đường cùng.
6.
khi sự thật được phơi bày, nhà họ Tô chìm vào trạng thái lạnh lẽo chưa từng có.
Tô Nhã Nhã bị cảnh sát đi lấy lời khai vì báo án giả vu khống. Tuy gia đình tìm cách chọt để cô ta không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng cuối cùng vẫn bị buộc phải ở nhà kiểm điểm, không được ra khỏi .
Cô ta tự khóa mình trong , không ló mặt ra lần nào.
Còn người nhà họ Tô – ông Tô Kiến Thành, bà Lâm Huệ anh cả Tô Huy – khi đối mặt với tôi, ánh mắt hoàn toàn khác . Không còn khinh miệt hay căm ghét, mà thay vào đó là sự lúng túng, ngại ngùng xen lẫn một chút sợ hãi. Họ không nói chuyện to tiếng với tôi nữa, thậm chí còn không nhìn vào mắt tôi.
bàn ăn, chẳng còn ai tìm chuyện để gây sự. Tất cả đều giữ im lặng, như đang đi lớp băng mỏng.
Tô Triết – người anh hai duy nhất trong nhà vẫn tỉnh táo – gần như nghiễm nhiên trở thành người đại diện kiêm “trợ lý riêng” của tôi.
Mỗi sáng, anh ta ôm theo một cuốn lịch âm, đi tới đi lui trong biệt thự rồi nghiêm túc dặn dò:
“Em gái à, hôm nay kỵ động thổ. Tốt nhất em đừng ra vườn, người ta đang tỉa cây cắt cỏ, sát khí dễ va vào lắm.”
“Em gái, hôm nay hướng Bắc vượng tài. Hay là để anh em đi dạo một vòng mấy trung tâm thương mại ở phía Bắc nhé? Muốn mua gì cứ quẹt, anh lo.”
Tôi thấy thế cũng tiện, vừa được yên thân, vừa không cần động . Những hành động hơi mê tín của anh ta có phần buồn cười, nhưng tôi cũng lười giải thích, coi như một hình thức “bảo vệ có tâm”.
Cuộc sống bình yên như thế kéo dài chưa được bao lâu, thì công ty nhà họ Tô bắt đầu xảy ra chuyện.
Đối thủ lâu năm thương trường là Lý thị, dùng thủ đoạn mờ ám giành mất một dự án lớn mà Tô thị chuẩn bị suốt gần một năm. Hậu quả là giá cổ phiếu lao dốc không phanh, thiệt hại nặng nề.
Trong những ngày đó, sắc mặt ông Tô Kiến Thành u ám đến mức nhìn thôi cũng thấy khó thở. Ông ta đi đâu cũng chau mày thở dài, nói nặng trịch như đang vác đá.
Tối hôm nay, trong bữa cơm, ông ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vừa gắp rau vừa nói như buột miệng:
“Cái ông Lý tổng bên Lý… đúng là làm ăn quá đáng thật…”
“Loại người không chừa đường sống ai, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
Vừa nói, ông ta vừa lén lút liếc về phía tôi bằng ánh mắt dò xét.
Lâm Huệ Tô Huy cũng ngồi im, gương mặt căng , giống như có điều muốn nói nhưng không mở miệng.
Cuối cùng thì… bọn họ cũng lộ đuôi cáo.
Từ căm ghét, chuyển thành sợ hãi, rồi giờ đây — là muốn lợi dụng.
Tôi bình thản đặt đũa , dùng khăn ăn lau nhẹ khóe miệng. đó ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tô Kiến Thành, không lớn không nhỏ nhưng đầy uy lực:
“Ông muốn tôi làm gì?”
Chỉ một câu, liền đâm xuyên toàn bộ lớp vỏ ngụy trang mà họ cố dựng lên.
Tô Kiến Thành khựng lại một nhịp, rồi lúng túng cười gượng. Ông ta vừa xoa vừa cố lấy dịu dàng:
“Thanh à… không có ý gì đâu. Chỉ là cảm thấy ông Lý bên Lý đúng là quá đáng, làm bao nhiêu chuyện thất đức. Nếu… nếu ông ta gặp chút quả báo, thì cũng coi như thay trời hành đạo, giúp dân trừ hại thôi mà…”
Tôi lạnh nhạt gật đầu.
“Được thôi.”
Cả người họ sáng bừng mắt.
Tôi giơ hai ngón lên, chậm rãi ra điều kiện:
“Thứ nhất, khu đất phía Đông thành phố, xây tôi một biệt viện kiểu cổ, chọn phong thủy tốt nhất, giấy tờ nhà đứng tên tôi.
Thứ hai, chuyển ngay 10% cổ phần của Tô thị sang tên tôi, cổ phần chính thức, có quyền biểu quyết.”
Yêu cầu ra không chút khách khí.
Nụ cười của Tô Kiến Thành cứng lại. Ánh mắt ông ta thoáng run lên vì sốc xót của.
Khu đất phía Đông đáng giá cả trăm triệu. Còn 10% cổ phần Tô thị — đó là số lớn đến mức có khiến bất kỳ cổ đông nào ngồi không yên.
Nhưng khi ông ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tôi — ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ, lạnh đến mức như nhìn thấu cả lòng người —
ông ta bỗng nhớ đến chiếc đèn chùm vỡ tan không lý do.
Nhớ đến trai mình đập đầu chảy máu, chấn thương cột sống.
Nhớ đến vụ bắt cóc kỳ quái suýt chút nữa khiến cả nhà họ mất trắng.
Một luồng lạnh buốt dọc sống lưng khiến ông ta không thốt ra hai chữ từ chối.
Tô Kiến Thành siết chặt quai hàm, ánh mắt co rút như đang chịu cắt thịt. Cuối cùng, ông ta gằn từng chữ, như hạ một quyết định đau đớn tột cùng:
“Được! … đồng ý với !”
Tôi khẽ gật đầu, đứng dậy.
“Tuần , tiệc mừng dự án mới của Lý, tôi sẽ đến.”
Nói xong, tôi xoay người, từng chậm rãi lên lầu. nói không mang theo cảm xúc, nhưng âm thanh ấy cứ vang mãi trong đầu tất cả những người ngồi lại dưới tầng.
Phía tôi, trong khách đang chìm trong tĩnh lặng căng , Tô Triết nuốt nước bọt đánh ực. Anh ta nhìn theo bóng lưng tôi dần khuất cầu thang, rồi quay sang thấy vẻ mặt vừa như trút được gánh nặng vừa đau như mất máu của ông bố mình.
Không nói một lời, anh ta lặng lẽ lấy điện thoại ra, bấm cực nhanh.
Một tin nhắn được gửi đến quản lý danh mục đầu tư của anh ta:
“Bằng mọi giá, bán sạch toàn bộ cổ phiếu của Lý. Toàn bộ. Ngay !”