Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

18

đầy hai ngày sau, Chu Trạch đến tìm tôi.

dâu… xin … đến bệnh viện thăm anh Hạ một lần đi… anh ấy tự hành hạ mình đến phải nhập viện rồi.”

Chu Trạch đứng trước tôi, ánh mắt đầy cầu khẩn.

Trên đường đến bệnh viện, ấp a ấp úng mãi.

“Tôi không sao đâu, muốn nói gì thì nói đi.”

thở dài thật sâu, cuối cùng cũng mở : “Tôi quen anh Hạ từ bốn năm trước. Nửa năm đầu, tôi cứ tưởng anh ấy bị liệt cảm xúc, cười còn không dám cười lớn, sợ chạm vào vết thương anh ấy.”

biết tôi nhận ra anh ấy cũng là người… từ nào không?”

Tôi không đáp, chỉ nhìn thẳng phía trước.

Chu Trạch xoay tay lái, khẽ liếc nhìn tôi: “Hồi đó nhà gặp chuyện, anh Hạ giao công ty cho tôi, mấy tháng trời không màng gì khác, chỉ lo tìm . Người gầy như cái xác khô, tôi không đành , ép anh ấy về nghỉ ngơi.”

ngừng lại, như nhớ lại chuyện cũ.

đó, Hạ Trục ghế phụ, im lặng lắng nghe lải nhải.

Cho đến khi nói: “Người nào thì sẽ sống như , anh đừng quá lo, chắc chắn ấy vẫn sống tốt thôi.”

Yết hầu anh khẽ động, hô hấp cũng nặng nề hơn mấy phần.

không hiểu. Cô ấy nuông chiều từ bé, đồ dùng đều phải là loại mới nhất. Phòng ngủ nhất định phải tông xanh nhạt, có tủ đồ, có bàn trang điểm. Cô ấy bị sạch sẽ quá , ghét mấy nơi bẩn thỉu. Trời mưa thì phải tôi cõng vũng nước. Kén ăn, thứ nào không thích là đẩy sang tôi. Trước kia tôi không có năng lực. Bây giờ thì có rồi. Những gì cô ấy muốn, tôi đều có thể mang đến trước . tôi không tìm thấy cô ấy…”

Hạ Trục cúi đầu, hàng mi ướt đẫm rủ xuống. run run đã tố cáo mọi cảm xúc trong anh.

“Khắp nơi… đều không thấy cô ấy…”

Tôi lặng người rất lâu, tưởng tượng dáng vẻ anh khi ấy.

Đau đớn, bất lực, tuyệt vọng.

19

So với lần trước gặp, Hạ Trục gầy đi trông thấy. người trắng bệch, nằm lặng im trên giường bệnh.

Tôi bên giường, ngón tay khẽ chạm vào những đường nét quen thuộc trên khuôn anh.

Giữa đêm, tôi cảm thấy có ai đó khẽ chạm vào tóc mình, rồi vội rụt tay lại.

Như muốn xác nhận… liệu giấc mơ kia có thật không.

Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh.

Trong mắt anh là sự lưu luyến, ngay sau đó liền hoảng hốt: “Sao ? Ai đánh em?”

Anh cau mày, nhìn từ tôi xuống đến cánh tay.

Vết thương sớm đã đóng vảy, ánh mắt anh vẫn cuộn trào đau đớn, giận dữ.

Tôi nhìn viền mắt anh đỏ lên từng chút, cuối cùng không nhịn bật cười.

… sao anh dạo hay khóc vậy hả?”

Hạ Trục nhìn tôi chằm chằm, như xác định nụ cười có thật không.

Một lâu sau, anh như không kìm nén nổi, vươn tay ôm chặt lấy tôi.

anh nghèn nghẹn, như tan vào trong không khí ẩm ướt.

“Anh từng mơ thấy em bị bắt nạt… Mọi người chỉ đứng nhìn, không ai giúp em. Tỉnh dậy rồi… vẫn sợ. Sợ em ở đâu đó mà anh không biết… sống khổ sở…”

“Anh tìm em rất lâu… Lần đầu tiên anh mới biết, hóa ra Bắc Thành lại lớn như …”

Dĩ nhiên anh không thể tìm thấy tôi. Trước khi Giang thị sụp đổ, bố đã chuẩn bị sẵn đường lui cho tôi và mẹ.

Danh tính mới, vé máy bay sang nước ngoài. Có điều ông không ngờ, chúng tôi… không đi.

Sau ngần ấy năm sống trong nhung lụa, tôi và mẹ… chẳng thể sống tiếp như thể từng có gì xảy ra.

Tôi chớp mắt, đặt tay lên sau gáy Hạ Trục, nhàng vỗ về.

Anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi. Trong mắt anh là hồi hộp, là mong đợi… như sắp vỡ òa.

Thôi thì…

Đừng anh phải tìm nữa. Cũng đừng anh phải đợi thêm lần nào nữa.

Tôi nghiêng người, khẽ đặt lên môi anh một nụ mềm .

“Em ở đây rồi. Từ nay… không cần tìm nữa đâu.”

20

Tôi và Hạ Trục cùng nằm trên giường bệnh. Anh ôm tôi chặt đến như sợ tôi sẽ tan biến bất cứ nào.

Bất chợt, anh hỏi: “Bây giờ anh có phải là kẻ thứ ba không?”

Anh nhìn tôi chăm , nhất quyết đòi một câu trả rõ ràng.

Tôi vừa buồn cười vừa bất lực, giải thích: “ ấy có bạn trai rồi, em lừa anh thôi.”

Hạ Trục lập tức lộ vẻ đắc ý, dụi vào má tôi.

“Anh biết mà.”

Tôi túm lấy tai anh, nghiến răng hỏi: “Biết rồi mà còn uống rượu đến nhập viện hả?”

Anh hơi chột dạ, còn nhiều hơn là tủi thân: “Em không cần anh nữa, đến phải nói dối đuổi anh đi…”

Tôi ngập ngừng, cuối cùng cũng nói ra những điều chất chứa: “Em cũng sợ. Em bây giờ chẳng có gì trong tay, còn nợ nần chồng chất. Lỡ như sau ở bên nhau rồi anh mới phát hiện em không giống như anh nghĩ, chúng cãi vã, mệt mỏi, rồi lại chia tay… Chi bằng đừng bắt đầu còn hơn.”

Hạ Trục vuốt vào vết chai trong tay tôi, cúi đầu lên đó.

anh trầm ấm mà chân thành: “A Yên, em có thể xác nhận với anh một điều. Dù em trở thành bất kỳ ai, anh yêu… là chính em, không phải bất kỳ điều kiện nào đi kèm.”

Nhìn vào đôi mắt trong trẻo ấy, tôi chẳng còn nói nổi thêm bi quan nào nữa.

Phải rồi… Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi từng cãi nhau bao giờ đâu?

Dù sau bao nhiêu năm xa cách, dù trong còn vướng mắc, anh vẫn dịu dàng với tôi như vậy.

Có lẽ, tôi không cần nghi ngờ gì nữa.

thời niên thiếu, và con người anh… vẫn luôn là hồ êm đềm, nhàng bao dung những chiếc gai trên người tôi.

21

Sau khi quay lại bên nhau, tôi phát hiện trong nhà Hạ Trục có treo vài bức tôi từng vẽ và đem bán. Thì ra, người mua không chịu lộ diện… chính là anh.

Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt rơi xuống chẳng thành tiếng.

Tôi chợt nghĩ, có lẽ anh còn làm rất nhiều điều vì tôi… những điều mà tôi từng hay biết.

Tôi nhớ lại những năm trước, tôi cứ hay quấn lấy anh, bắt anh bên vẽ với tôi.

Gọi là cùng vẽ, thật ra toàn bắt anh làm việc.

Đôi tay dài thon ấy từng gọt từng chiếc bút chì, từng khuấy từng màu sơn.

Rồi tôi lại chợt nghĩ… tôi từng vẽ tặng anh bức nào.

Tôi bật dậy, chạy sang phòng bên cạnh, lục tìm ra một khung vẽ.

Hạ Trục đi theo sau, đứng sững lại khi thấy tôi đưa bức ra trước .

Cây đứng yên, gió lặng. Thiếu niên ấy chờ cuối con đường trong khuôn viên trường, ánh mắt ôn hòa, hàng mi thanh tú.

sau ghi dòng chữ: “Trục Yên… tặng Hạ Trục.”

Ngón tay anh khẽ run, chạm vào nét bút mạnh mẽ. Môi anh mấp máy, không thể thốt ra .

Tôi nhìn anh, khẽ hỏi: “Đến muộn tám năm… vẫn quá trễ chứ?”

Anh kéo tôi vào , nghèn nghẹn: “Chỉ cần là em… nào cũng không gọi là trễ.”

Anh luôn là người đợi tôi.

Năm ấy đợi tôi tan học, sau đợi tôi quay về.

May mà… cuối cùng chúng tôi vẫn có thể trọn vẹn bên nhau.

22

Vào một ngày thu, khi lá đã ngả màu, tôi bất ngờ gặp lại Hạ.

Hôm ấy tôi dựa vào bàn bếp, nhìn Hạ Trục nấu ăn.

Anh không an phận chút nào… toàn thích thủ tôi.

Cửa đúng đó bị đẩy ra. Ánh mắt bốn người giao nhau, tôi suýt ngã khỏi ghế.

Trong phòng khách, tôi lúng túng đến chẳng biết nên đặt tay vào đâu.

Rối quá, tôi chỉ có thể cúi đầu liên tục xin lỗi Hạ.

Dù có lý do gì đi nữa, cách tôi đối xử với một bậc trưởng bối như vậy… vẫn là sai.

Hạ lau khóe mắt, khẽ nói: “ nhìn con lớn lên từ nhỏ, không lẽ lại không biết con là người nào? Những năm , con thật sự đã chịu khổ rồi…”

Tôi òa khóc, chẳng thể ngừng lại.

Hạ Trục luống cuống lau nước mắt cho tôi, dỗ tới dỗ lui, chẳng thèm ý có người lớn ở đó.

Bữa cơm hôm ấy… ấm áp như khi xưa. Giống như ba người trong xe thuở nào, vừa trò chuyện vừa cười đùa.

Sau khi Hạ rời đi, Hạ Trục bế tôi lên trong anh, khẽ lên đôi mắt vẫn còn sưng đỏ.

Anh nói: “Anh đã mời một chuyên gia nổi tiếng. Họ nói tình trạng bác gái có thể phục hồi. Chúng thử một lần nhé?”

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Những năm , tôi đã đi khắp các bệnh viện, tất đều bảo hy vọng là rất mong manh.

Một chuyện mà tôi gần như tuyệt vọng, thì anh lại cất giữ trong bấy lâu nay.

Tôi mím môi, nước mắt suýt trào ra lần nữa.

Anh nhướng mày, ra vẻ dọa dẫm: “Không khóc!”

Tôi vùi đầu vào vai anh, thì thầm: “ nào… cũng là anh…”

Anh khẽ bật cười, lồng ngực khẽ rung lên.

Anh áp môi lên tóc tôi, như thở dài: “Nhìn em khóc… anh xót lắm.”

23

Năm tôi hai mươi tám tuổi, cuối cùng đã trả tất nợ nần.

Hạ Trục từng ép tôi anh trả thay. Anh biết tôi sẽ không chấp nhận.

Chỉ yêu cầu một điều: Tôi không đi làm mấy công việc bán thời gian ấy nữa.

Anh đưa tôi một chiếc thẻ.

Bên trong là tất tiền anh kiếm những năm … không giữ lại đồng nào.

Anh nói:

“Em muốn tự mình trả nợ, anh không ý kiến. tuyệt đối không đánh đổi bằng sức khỏe. Mệt rồi thì quay về, anh luôn ở đây.”

Ngay sau khi thanh toán xong món nợ cuối cùng, tôi cầm theo một vật đi tìm Hạ Trục.

Khi anh thấy tôi cầm sổ hộ khẩu trong tay, ngẩn ra gần một phút không nói nên .

Sau khi làm xong thủ tục kết , tay anh còn run, đến lái xe cũng không nổi. Tôi trêu anh không có tiền đồ, anh chẳng cãi lại.

Chỉ là cứ cầm tờ giấy đăng ký kết , nhìn đi nhìn lại, lần đến lần khác.

Gió hôm ấy đến lạ. Lướt bên tai cũng như thì thầm điều gì đó.

Hạ Trục hòa cùng gió, vang lên: “A Yên, từ giờ anh là em.”

Tôi kiễng chân, cười xoà, vò tóc anh: “Từ năm mười tám tuổi… anh đã là em rồi.”

Tôi như nhìn thấy lần đầu anh nhận tỏ tình, đôi tai đỏ ửng đến muốn chảy máu.

Thời gian trôi . Mà người vẫn còn ở đây.

Tùy chỉnh
Danh sách chương