Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi đỏ bừng, quát : “Đừng nói ! Đồ đáng ghét!”
Tôi giận dỗi tắt máy, rồi mở tủ quần áo Tạ Ngôn.
Phong cách rất đồng bộ: sơ mi màu nhạt, quần tây, tất đều sạch sẽ, phẳng phiu, ta không nỡ nhăn.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng chọn một chiếc sơ mi trắng đơn giản.
Áo dài vừa phủ tới đùi, chất vải cotton mềm mại ôm lấy cơ thể, dễ chịu cực kỳ.
Tôi chui vào , nằm im trong bóng tối, đầy do dự.
Trằn trọc mãi tới nửa đêm.
giác thèm nước tôi không chịu nổi .
Tạ Ngôn chắc ngủ rồi nhỉ…
Tôi lần mò trong bóng tối, rón rén mở cửa phòng ngủ, từng bước nhỏ mèo, sợ vấp ngã.
Bộp!
Ở khúc cua, tôi đâm sầm vào ai đó, mùi gỗ dịu quen thuộc lập tức bao trùm lấy tôi.
Nhiệt độ xa lạ, giác vào làn da không phải mình, và một thân hình rắn rỏi, cứng cáp — tôi rung từng đợt.
“Cẩn thận.”
Giọng khàn , nhuộm sắc đêm, cứ vào từng dây thần kinh nhạy .
Cánh anh vòng sau eo tôi, kéo theo chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, siết , nhăn nheo tà áo.
“Muộn vậy còn không ngủ, ngoài gì , hử?”
Giọng nói sát bên tai, hơi thở ấm nóng phả vành tai tôi, lay động mái tóc.
Tối nay, anh ấy… đầy khí chủ động.
“Em… em… em muốn uống nước…” Tôi lí nhí muỗi kêu.
Cứu tôi với… mỗi hơi thở anh đều dễ dàng tôi run rẩy.
Trong không khí có gì đó đang thay đổi — nóng hơn… náo động hơn…
“Em mặc áo tôi mà còn đổ mồ hôi à?” Anh hỏi.
“Có…”
tôi bắt đầu nhũn .
Anh bật cười: “Chút bản lĩnh mà không có…”
“Em—ưm—”
Anh dùng một nụ hôn nóng bỏng chặn những lời tôi sắp nói.
Ban đầu chỉ là những đụng khàng, mơn trớn… Nhưng khi tôi bắt đầu không trụ được , anh giữ lấy sau gáy tôi, đầu lưỡi lướt qua vòm miệng, đầy trêu chọc và khiêu khích.
Anh xấu xa thật sự.
Ngón anh lần dọc sống lưng tôi, đến gáy, nhàng xoa nắn…
Tôi lập tức run rẩy đến mức không chịu nổi, nức nở nói nhỏ: “Thầy Tạ, anh… anh không giống này trước khác…”
Tạ Ngôn dịu dàng đáp: “Còn em, trước khác đâu giống bây giờ.”
Hoàn toàn hoán đổi vị trí…
Tôi anh ép sát vào tường, phải nhón bám lấy cổ anh, quần áo lỏng lẻo, “Thầy ơi, em hơi lạnh…”
Tạ Ngôn bế bổng tôi : “Vậy chúng ta vào phòng ngủ.”
Tim tôi đập loạn không kiểm soát, trong đầu lướt qua vô số tư liệu và kiến thức đã học thuộc làu làu, nhưng trước tình huống thực tế, tất đều tan biến bong bóng.
Mất quá…
Tạ Ngôn thả tôi giường, lật .
Tôi cắn răng, nghĩ bụng dù sao phải diễn cho dáng một chút.
là tôi bật ngồi dậy, nằm nghiêng, khoe đôi dài nuột nà, run rẩy gọi :
“Anh ơi…”
Khoảnh khắc tiếp theo, kéo trùm kín đầu tôi, quấn chặt .
Tôi lập tức biến thành kén chỉ lòi mỗi đầu.
“???”
Tôi Tạ Ngôn, anh đang tôi.
Kế mỹ nhân… thất bại.
“Vừa rồi em định gì?” – giọng anh khàn khàn hỏi.
Tôi nuốt nước bọt ực, vờ không có gì: “Không có gì đâu…”
Tạ Ngôn tôi một lúc: “Vậy anh đi đây—”
“Không được!”
Tôi rụt vào trong , hai mắt chằm chằm anh, bám chặt lấy áo sơ mi Tạ Ngôn: “Em… đang mặc áo anh mà…”
Giường bỗng lún xuống, Tạ Ngôn đè xuống, hôn tôi lần .
“Đêm nay không viết chương mới à?”
Tôi thoát khỏi , ôm lấy eo anh: “Em… cần tài liệu thực tế… phải tự mình trải nghiệm… mong thầy trực tiếp hướng dẫn—”
“Gan to lắm.”
Tạ Ngôn ghé sát tai tôi thầm: “Vậy phải thưởng nặng một chút.”
Vài phút sau, tôi bật khóc thành tiếng.
“Em không muốn học …”
Tạ Ngôn ôm tôi, nhéo nhéo má: “Chương mười, bối cảnh không đúng. Câu đó không dùng được ở đoạn này.”
Tôi ấm ức rút vào anh, gào nhỏ: “Em không muốn kiểu ‘thưởng’ này…”
“Thầy dạy trực tiếp, không tốt sao?” Tạ Ngôn tỉnh bơ, xoa đầu tôi: “Không buồn ngủ tiếp tục. Học xong mới cho ngủ.”
Tôi nghiến răng ngực anh che kín mít, trong thề — Sẽ có ngày, tôi phải ăn sạch anh cho bằng được!
Tới cuối tháng 8, cuốn “Chuyện tình tôi và vài chàng yêu” chính thức bước vào giai đoạn xuất bản.
Do có vài chi tiết cần chỉnh sửa, nhà xuất bản hy vọng tôi bay sang Thượng Hải để gặp trao đổi.
Vài ngày trước khi đi, Tạ Ngôn bỗng dưng bận rộn hẳn.
“Anh phải công tác à?” Tôi cầm trên bộ đồ ngủ hai dây, đứng đơ tại chỗ, vali dưới đã nhét đầy đồ sinh hoạt linh tinh.
Ánh mắt Tạ Ngôn dừng một giây trên chiếc váy ngủ gợi ấy, rồi lảng đi: “Không xa em lắm, anh ở Hàng Châu.”
Anh đi tới, giật lấy bộ đồ ngủ trong tôi, vứt sang một bên: “Xong việc anh sẽ qua tìm em.”
Tôi vui đến mức không giấu nổi, chui giường định lấy váy ngủ, anh kéo xuống.
Anh nhíu mày: “Em mang đó theo gì?”
“Mặc chứ sao.” Tôi chớp mắt, “Vải mỏng, mặc mát.”