Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm sau.
Đám hạ báo ta tới đường nhiều lần, ta bảo đau bụng không được.
Cuối Ôn Ký Xương đích tới.
Hồ tạo xanh biếc dưới sân.
Ta đứng trên cầu, ngừng lại.
Gọi hắn:
“Ta không nổi nữa, bụng đau quá, chắc con quẫy .”
Hắn cau mày quay lại, bóp cổ tay ta, nghiến giọng:
“Đủ !”
“Nếu giở trò, ta không đảm bảo con ngươi có bình an ra hay không.”
Cơn đau nơi cổ tay khiến ta cúi đầu sát tai hắn, mỉm :
“Thứ nghiệt chướng đó cũng đáng để ta liều mạng sinh chắc?”
“Ôn Ký Xương, ngươi… đáng chết.”
Tiếng ta xé gió.
Tay nắm lấy hắn, nhau ngã thẳng xuống hồ.
lúc ấy, đám thẩm thẩm mang Vú Ngô theo “thăm ta” vừa bước qua cổng tròn.
Chính mắt nhìn thấy cảnh Ôn Ký Xương đẩy ta xuống nước.
Máu loang đỏ mặt hồ.
Ta ngoảnh lại, nhe răng gương mặt kinh hoàng của Ôn Ký Xương:
“Bỏ cha con, một mình chiếm cả gia nghiệp. Ta làm được .”
Đứa nhỏ không được.
Ta run rẩy cuộn trong lòng tam thẩm, vừa khóc vừa :
“Nếu nhị đệ muốn gia nghiệp thì hắn là được, ta là bà, chỉ cần cơm no áo ấm là đủ . sao phải ra tay huyết mạch duy nhất của A Vọng chứ?”
“Tam thẩm, ta là tội , là kẻ làm tuyệt đường máu mủ của họ Ôn. Hãy để ta chết, hãy để ta đền mạng…”
Ta phát điên, đầu đập thẳng vào cột cửa.
Một tiếng “bốp” vang lên, máu chảy đầm đìa.
Cũng may Vú Ngô nhanh tay ôm lấy ta phía sau, ta chỉ ngất xỉu chứ không chết.
Diễn rất thật, nên cũng tin.
đường mở lớn, đúng là thời điểm xử theo gia quy.
Ôn Ký Xương, kẻ tàn hại cháu ruột chưa chào , bị trói ở giữa sân, vẫn con sói nổi điên, gào khóc mắng chửi ta.
… ả bà khiến chết trên giường, đã quay về.
Ả mang theo bạc và tín vật Ôn Ký Xương đưa, vạch trần hắn là kẻ giết cha.
Không chỉ vậy, thuốc uống vốn là trợ hứng, lại bị hắn lén đổi hổ lang tán hại .
Ôn Ký Xương định giết ả diệt khẩu, ả nhớ tới ta nhắn rằng: “Người chịu ơn phải có nghĩa.”
Nên ả vẫn quay lại.
Tội giết cha, hắn không đường lui.
Tiểu sa di trong chùa cũng được ta gọi đến, chỉ ra hắn chính là hung thủ đẩy mẹ chồng ta rơi núi.
chuyện một, là hắn tự tay làm ra.
Hắn chỉ tay ta hại hắn.
biết, ta là bà ngu dại, cả bị giày vò, chưa phản kháng.
Hắn quýnh lên, đòi gặp ta.
Không gặp được, hắn bịa chuyện: ta quyến rũ hắn trong đường, cái thai trong bụng là của hắn.
, tin.
Vú Ngô chỉ hỏi một câu:
“Nếu là con của ngươi, sao ngươi nỡ tranh gia nghiệp nó? Sao ngươi nhẫn tâm giết chết nó?”
Ôn Ký Xương cứng họng.
Bị đánh năm mươi trượng, bị trục xuất khỏi tông tộc, hắn bị ném ra ngoài đường.
ta, khoác áo choàng đen, đích tiễn hắn một đoạn cuối.
Mưa rơi rả rích.
Ôn Ký Xương lấm lem bùn đất, ngẩng đầu căm hận nhìn ta:
“Con tiện , con đê tiện, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Ta ngồi xuống, bóp cằm hắn, nhẹ:
“Sao ta lại là tiện ? Chơi chết ca ca ngươi, phá nát ngươi, phải là nhất tiễn song điêu à?”
“Dùng cách các ngươi dùng bà, trả lại các ngươi, sao lại không chịu nổi? Chết thì chết, què thì què, đáng thương thật đấy.”
“Không sao. Phú quý con ngươi không được hưởng, ta sẽ thay nó hưởng. là, ngươi có thể nhắm mắt .”
Dứt lời, lưỡi dao trong tay ta đã cắm vào tim hắn.
Khi lưỡi dao khuấy động bên trong, ta nở nụ dịu dàng không có gì xảy ra.
“Ta là người biết nghe lời, phải để người được ý. sống trong nội viện, sức người có hạn. May nhờ ngươi mang dao đến.”
“ là lợi dụng lẫn nhau thôi, ngươi dám mình không định chờ ta lâm bồn một xác hai mạng sao? Trò chơi ngươi chết ta sống, qua ta là người thắng.”
Hắn nắm lấy tay ta, mắt đỏ ngầu:
“Ngươi chỉ là bà. Dù có làm chủ mẫu thì sao? Tưởng mình thông minh được hết à? Sớm muộn cũng bị cắn đến nát xương. Ta chờ xem kết cục của ngươi.”
Mưa to xối xả.
Ôn Ký Xương ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Là chủ mẫu duy nhất của nhà họ Ôn, ta công bằng vô tư, chọn người kế nghiệp trong tộc.
Kẻ có năng lực thì , bất kể là nam hay .
Mồi câu thả ra, đám người nhà họ Ôn cũng muốn được ta chọn, đủ loại thủ đoạn, nịnh bợ, đấu đá, ta dùng thục.
Người cũ trung , đương nhiên cũng trung ta.
Không lo chuyện quản gia nghiệp.
Vú Ngô là người nhà lâu, mở đường ta lập uy chủ mẫu, đâu vào đấy.
Khi trong tay có quyền và tiền, nam ân ái không quan trọng.
Mê hoặc, nịnh hót, tìm mọi cách làm ta vui lòng – không thiếu .
Người ta ta phúc lớn mạng lớn, vừa cưới chồng chưa bao lâu đã quả phát tài.
ta, lòng gương sáng.
Tới chết vẫn sẽ ôm lấy linh vị của phu quân, trọn canh gia nghiệp nhà chồng.
Nhà họ Ôn lớn, thiếu nhất là tiếng thơm.
là ta mượn danh tiếng tốt : mở xưởng dệt, lập nhà thiện, xây trường học, thu dụng công.
Con gái mồ côi, gái bị ruồng bỏ, muốn học, bà cần chỗ đứng – ta họ con đường sống.
Năm ấy, khi ta tuyệt vọng nơi bến tàu không xin được việc, thì nay, ta chẻ núi mở lối, giúp hàng vạn cô gái ta có một lối riêng.
Gió trên đỉnh núi mát lắm.
Họ nên lên cao ngắm thử một lần.
Năm tháng qua , khi gia tộc nhà họ Ôn nhận ra, thì đội binh của ta đã lực vững vàng, gặm nhấm mảng tàn dư cũ của nhà họ Ôn.
Gia nghiệp của họ, cuối lọt vào tay ta.
Và hàng vạn người con gái bị ép nghe lời, ép hiểu chuyện, cuối cũng cần uống thuốc độc, cần tự tử, vẫn có được đại lộ thênh thang dưới chân.
Tuổi qua năm mươi, ta hiến nửa gia sản giúp công chúa lập khoa cử tử.
Vì dám nghĩ dám làm, ta bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
Có người hỏi:
“Ngươi vốn chỉ là cánh bèo lá rụng, sao lại được một oanh liệt ? Có bí quyết gì không?”
Ta nghĩ mãi.
Nghĩ đến khuôn mặt nhăn nheo của bà ngoại, cong môi :
“Làm một người bà ngoan ngoãn, thật thà, có hơi ngốc một chút, thì sẽ trôi rất êm đềm .”