Khi chồng tôi và chị dâu góa bỏ trốn cùng nhau sau bốn mươi năm kết hôn, họ gặp tai nạn giao thông.
Trước lúc hấp hối, anh ta nắm lấy tay tôi, trên mặt là vẻ không cam lòng:
“Lâm Vân, em phải chôn anh và Lý Cầm cùng một chỗ.”
“Kiếp sau, anh muốn làm chồng của cô ấy.”
Tôi khóc hỏi:
“Dư Kiến Quốc, anh thật sự yêu cô ấy đến vậy sao?”
Anh ta gật đầu, giọng yếu ớt trả lời:
“Yêu, tình yêu của anh dành cho cô ấy, biển cạn đá mòn, vững như bàn thạch.”
“Nếu có kiếp sau, anh chỉ muốn được bên cô ấy trọn đời trọn kiếp.”
Anh yêu chị dâu góa của mình.
Vậy những gì tôi đã hi sinh cả đời này, là cái gì?
Cảm giác bị phản bội khiến tôi toàn thân run rẩy.
Tôi lau khô nước mắt, cười lạnh đồng ý với anh ta:
“Dư Kiến Quốc, anh cứ yên tâm mà chết đi!”
“Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ cho hai người toại nguyện!”