Gia gia qua đời, ta lên kinh tìm vị hôn phu của mình.
Nghe nói hắn là người kiêu ngạo, đã có người trong lòng, cực kỳ chán ghét vị hôn thê quê mùa là ta.
Ta lo lắng suốt dọc đường, đến khi gặp mới biết lời đồn là giả.
Rõ ràng hắn là người giữ mình trong sạch, tính tình ôn hòa, dung mạo tuấn mỹ khỏi nói, còn đối với ta lại hết mực yêu thương.
Ta yên tâm mà gả đi.
Ba tháng sau khi thành hôn, cháu trai của chàng – người từng du học phương xa – vừa hồi kinh đến bái kiến, cứ nhìn ta mà thất thần.
Sau đó, ta bắt gặp hắn đến chất vấn phu quân ta, vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên – “Nhị thúc! Sao người có thể mạo danh ta, cưới vị hôn thê của ta?”