Mẫu thân ta là một tiểu thiếp nhưng lại là tiểu thiếp không được sủng ái.
Bà đem hết tâm huyết cả đời dồn vào ta, chỉ mong ta có thể dựa vào dung mạo tuyệt sắc này, trở thành kẻ cao quý hơn người.
Bà cầm tay dạy ta từng chút một, dạy ta làm sao để trong một ánh mắt chứa được bảy phần thuần khiết ba phần tình tứ, dạy ta nước mắt phải đọng ở khoé mi mà không rơi xuống, dạy ta dùng giọng nói mềm mỏng nhất để nói ra những lời khiến người đau lòng nhất.
Ngày ta cử hành lễ cập kê, bà đưa ta lên kiệu hoa, nước mắt rưng rưng mà nói: “Nguyệt Kiến, đi đi, hãy trở thành tiểu thiếp được sủng ái nhất!”
Kết quả đêm động phòng đèn đỏ mập mờ, ta nhìn nam nhân trước mặt vận quan bào chỉnh tề, gương mặt viết rõ hai chữ “đừng làm phiền”, mới bàng hoàng nhận ra: ta là chính thê.
Vậy thì những mánh khoé tranh sủng, quyến rũ, giả đáng thương, ngáng chân người khác mà ta khổ luyện suốt mười lăm năm… là để biểu diễn cho ai xem?
Phu quân ta một lòng chỉ lo triều chính, ngay cả đêm động phòng cũng muốn dùng để xử lý công vụ, lật hồ sơ lạnh lùng nói: “Không cần diễn cho ai xem, dạy lại ta là được.”