Học bổng 5000 tệ tôi giành được nhờ đứng đầu chuyên ngành đã bị mẹ “chặn” mất, lý do là để “giúp tôi quản lý tài chính”.
Tôi nhìn số dư chỉ còn 50 tệ trong điện thoại, nghĩ đến cuộc thi lập trình quốc tế sắp tới phải đóng phí tham dự, chi phí đi lại, ăn ở… tất cả đều là con số không nhỏ.
Là thành viên nòng cốt của đội, nếu tôi vắng mặt, không chỉ ảnh hưởng đến cả tập thể, mà còn có thể khiến tôi mất đi cơ hội được bảo lưu học bổng nghiên cứu sinh,
mất luôn tấm vé ứng tuyển vào những trường danh tiếng và tập đoàn hàng đầu.
Tôi khẩn cầu mẹ trả lại số tiền học bổng ấy.
Nhưng bà mắng tôi ham tiền, vô ơn, không biết cảm kích cha mẹ.
Rồi bà còn gửi cho tôi một video “truyền cảm hứng” của blogger nào đó, nói về “Sinh viên với 1000 tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng, làm thế nào chỉ tiêu 300 mà tiết kiệm được 700”.
Cuối cùng, mẹ thông báo rằng từ tháng sau chỉ cho tôi 300 tệ tiền sinh hoạt.
Tôi không chỉ hết hi vọng tham gia thi đấu, mà ngay cả việc sống qua ngày cũng thành vấn đề.
Bất đắc dĩ, tôi viết một “bức thư ngỏ”, đăng lên nhóm gia đình để than nghèo kể khổ.