Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

trong cung quá lâu, nàng lén đưa ta ra ngoài dạo chơi.

Nàng rất thích mấy món đồ kỳ lạ mà thợ thủ làm ra.

Có lần nàng nói với ta: “Sau này ta muốn làm một người thợ thủ .”

“Sư phụ ta để lại cho ta một quyển sách, trong đó có vô số thứ cổ quái.”

“Ta muốn làm hết tất .”

Đó là lần tiên ta nghe nàng nói hai chữ “sau này”.

Nhưng ta biết, tiên đồng thì không có tương lai.

Họ được dùng để thử đan dược cho phụ ,

chết hết lớp này đến lớp khác.

đám tiên nhân kia – giờ đau cho chính đệ tử của mình.

Về sau ta mới biết, mình nghĩ nhiều rồi.

Chiêu Chiêu chưa chỉ là một cung nữ ham ăn ham chơi.

Khi phụ ta điên loạn, phái mấy vạn binh sĩ lùng hài nhi khắp kinh thành để luyện đan, các tiên nhân đều làm ngơ.

Chỉ có sư phụ của Chiêu Chiêu dám đứng ra ngăn cản.

Hai người họ phi ngựa phá vòng vây.

Khi đó ta tụ lâu uống rượu.

Mấy tử tụ lại nhìn ra cửa sổ lạnh: “Ồ, dám chống lại chỉ đấy à?”

“Chỉ hai người bọn họ, làm sao vượt được phòng tuyến kinh thành?”

Ta cũng tò mò, liếc mắt nhìn một cái.

Thấy một nữ tử cầm đao, cưỡi xe ngựa, phóng như bay.

Phía là mấy vạn tinh binh chặn cổng thành.

Trong xe ngựa có người giục: “Chiêu Minh, mau lên!”

Chiêu Minh tung người nhảy lên, nội lực dồn dập, cuốn phong vân biến động.

thiên hạ sững sờ.

Nàng vung đao chém xuống!

Đao quang lạnh lẽo xé trời, tiếng nổ vang trời như rền sấm.

Chớp mắt, cổng thành sập xuống ầm ầm.

Không người phàm.

Mà như thần tiên giáng trần.

Đao khí hất tung binh lính hai , song không ai mất mạng.

Chiêu Minh đánh xe, phóng khỏi thành.

Tất đều đứng ngây như tượng, không nói nên lời.

Sau đó thì mọi người đều biết rồi – Tiên nhân thi triển tiên thuật, cứu ra hàng vạn trẻ thơ khỏi đại nạn.

Khâm Thiên Giám hạ lời sấm: “Được nữ, được thiên hạ.”

Mấy tháng sau ta lại gặp lại Chiêu Minh.

Vừa thấy ta, nàng đã than vãn: “Ê, chủ tử ta phải là cái danh nữ gì gì đó sao?”

“Giờ làm cái gì cũng bị người khác dòm ngó, phiền chết đi được.”

tự do nào nữa!”

Nàng lấy từ túi ra một đống hạt dẻ lông xù, ta đi nhóm lửa nướng ngay.

Ta nghe người ta đồn, Chiêu Minh tu thành thần tuyệt thế.

Phụ muốn cầu tiên pháp, nhưng tiên nhân chỉ nói: “ pháp này phải là kẻ chín chết một mới luyện thành.”

“Ngoài nàng ra, không ai làm được.”

Chín chết một

Ta nhìn nữ tử kia, đứng đống lửa, mặt lấm tấm bụi than, phồng má thổi lửa như sóc nhỏ.

Thật khó tưởng tượng nàng trải qua những gì.

Trong cung, các tử đều tìm cách đuổi “giả nữ”.

Ta liền giả vờ hỏi nàng một câu: “Chiêu Chiêu, sau này nàng muốn lấy kiểu nam nhân thế nào?”

Nàng cúi , vừa bỏ hạt dẻ vào lửa vừa đáp: “Chưa nghĩ tới đâu.”

“Nhưng ngày xưa quê, ta đính hôn với một người.”

“Tên hắn là Lý Khoát, giờ không biết phiêu bạt nơi đâu rồi.”

14

Sau này, tại vương phủ của Thành vương, ta gặp được gã thư sinh tên là Lý Khoát.

Tóc chải bóng loáng, mặt mũi láu lỉnh, miệng dẻo quẹo khoe khoang với người khác: “Bộ y phục này là vị hôn thê ta gửi tới đấy.”

“Nàng ta si mê ta đến độ chết đi lại.”

“Nhưng ta thì mảy may rung động.”

“Ta đã viết thư hủy hôn gửi về rồi.”

Hôm đó, phủ vương đại loạn.

Ta liền thay y phục của hắn, lẫn vào đám tội nô.

Nhắm mắt, im lặng chờ người kia xuất hiện.

Ta và Chiêu Minh điện Cam Lộ nhau bốn năm, rất hiểu nàng.

Nếu Lý Khoát viết thư hủy hôn, nàng nhất định tìm đến để đòi ít bạc bồi thường.

Khi hương thơm trong trẻo quen thuộc len lỏi giữa tạp mùi hỗn tạp, ta biết – Chiêu Minh cuối cũng đã tới.

Ba năm , tiên nhân rời đi.

nữ gả cho tam tử.

Chiêu Minh cũng biến mất không một dấu vết.

Nếu không nhờ gặp được Lý Khoát, được mối, có lẽ… ta đời này không giờ gặp lại nàng.

Chiêu Minh à, Chiêu Minh…

Người nhút nhát sợ phiền trong thành Thanh Châu là nàng.

Người giơ đao chém trời, phá trận vạn quân kinh thành là nàng.

Người ăn trộm đào, cắn hạt dẻ điện Cam Lộ cũng là nàng.

Thật kỳ lạ…

Nàng có thể trải qua mọi khổ đau nơi trần thế mà vẫn tươi tiếp như chưa hề gãy đổ.

như một hạt bay gió.

Rơi xuống đâu cũng bén rễ.

Chỉ cần mưa, nắng.

Là có thể nảy mầm, lớn lên.

Nàng mềm quá.

Ta thích sự mềm đó dành cho ta.

Nhưng không thích khi nàng cũng mềm với người khác.

Hòe Hoa ngõ nhỏ nàng vài ngày, ta thật sự phát điên vì ghen tị.

Vì sao nàng có thể với nhiều người đến thế?

Vì sao phải bận tâm đến nhiêu sinh mạng?

Sao không thể chỉ nhìn ta?

Chỉ nhìn ta thôi.

Ta nằm dưới gốc đào, khẽ nói: “Đi báo với Thái tử phi, đồng tâm cổ của ta lại phát tác rồi.”

lâu sau, nàng vội vàng chạy đến.

Người nàng mang hương thơm quen thuộc của Vinh Đài Đài.

Ta… không thích.

Ta lột xiêm y nàng vứt sang một , ôm nàng vào .

Chiêu Minh nhìn cây đào , lại nhìn ta nằm dưới thân, bất giác kêu lên: “Ể?! Thì ra ngươi là… cái tiểu thái giám năm xưa?!”

Ta vuốt má nàng, : “Cuối nàng cũng nhớ ra rồi à?”

ta nằm nhau, ôn chuyện cũ.

Chiêu Minh nghịch hàng mi ta, giọng uể oải: “Ngươi đừng suốt ngày tranh sủng với Đài Đài nữa, chán chết.”

Ta liền hôn vào bàn tay nàng, khẽ bảo: “Vậy nàng thương ta nhiều .”

Nàng chọt chọt mặt ta, thở dài: “Nếu ta không thương, ta đã đi rồi.”

Phải rồi… thiên hạ la, chỉ cần nàng đứng dậy là có thể biến mất khỏi thế gian này.

như ngày xưa, ta nhau bốn năm điện Cam Lộ.

Một sáng tỉnh dậy,

ta chỉ nghe người ta đồn: tiên nhân đã quay về thiên giới, nữ đã gả cho người.

nàng… không thấy đâu nữa.

khi rời đi, sư phụ của Chiêu Minh đến gặp ta một lần.

ta liếc lên trán ta, ánh mắt phức tạp.

Nói rằng: “ sau sau, có tám kẻ ‘ lược’ đã bị ngươi giết sạch.”

“Không ngờ cuối lại là đồ đệ của ta khiến ngươi – tên đại phản diện – trở thành một vị minh quân tốt.”

Ta hiểu ta nói gì.

Từ khi ta có trí nhớ, đã lần lượt xuất hiện những nữ nhân kỳ quặc.

Mang đủ loại lý do để tiếp cận ta.

đều nhau: tự cho mình thông minh, óc rỗng tuếch,

dùng mánh khóe, làm vài việc “thiện”, rồi tưởng có thể mở cửa trái tim ta.

coi việc tiếp cận ta như một trò chơi.

Ta nhàm chán, nên để mặc diễn.

Diễn đủ rồi, ta kết thúc.

Có kẻ chịu không nổi, khai ra: “Ngươi là đại phản diện của thế giới này, cuối hủy diệt tất .”

ta đến đây để ‘cứu rỗi’ ngươi, ‘chiếm lấy tim’ ngươi.”

Số người chết trong tay ta nhiều đến mức… quản lý của thế giới – chính là sư phụ Chiêu Minh – phải ra mặt.

ngờ lại tình cờ cứu được Chiêu Minh, mang nàng đến ta.

Sư phụ hỏi ta: “Vì sao ngươi lại động tâm với Chiêu Minh?”

Ta hỏi lại: “Vì sao ta lại không thể động tâm với nàng?”

ta mỉm : “Chiêu Minh một nữ tử rất tốt.”

khi rời đi, ấy uy hiếp: “Chiêu Minh tu pháp tiên giới, không ai có thể làm nàng bị thương.”

“Nếu một ngày nào đó ngươi làm hại nàng, ta lập tức đến đưa nàng đi.”

Ta biết ta nói dối.

Từ đám người “chiến lược” kia, ta đã sớm biết.

Chỉ cần ta không hủy diệt thế giới này, thì nó ổn định mãi mãi.

Và bọn họ – những quản lý – không xuất hiện nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương