Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

15

Năm ta đăng cơ thứ ba, Vinh Đài Đài bế hài tử về Thanh Châu.

Nàng cùng Lâm bá ở lại nơi từng gọi là nhà cũ của chúng ta, Chiêu Minh mỗi năm đều về ở một thời .

Chỉ là năm nay, Chiêu Minh lại trở tĩnh khác thường.

Không chạy tới chạy lui như trước, chỉ cúi đầu đọc sách.

Nàng chống cằm, ngồi bên cạnh ta đang phê tấu chương, hơi mông lung mà nói: “Những năm qua, trong đầu muội chỉ toàn nghĩ làm sao sót.”

ổn rồi, trái lại cảm thấy lòng trống rỗng…”

Trước năm tuổi, nàng là nữ tử – trong đói khát, run rẩy cầu .

tới ba tuổi – là tiểu đạo đồng – gắng gượng từng ngày.

ba bảy tuổi – làm đệ tử – chỉ biết liều mạng luyện công bảo vệ phụ và muội.

bảy mươi tuổi – ở Thanh Châu – mới có được chút bình .

ngẫm lại, câu hỏi năm xưa ta từng hỏi nàng: “Vì sao nàng cam lòng cuộc đời bình phàm?”

Thật là một câu nực cười.

Thế này có quá nhiều người, chỉ cho trọn một kiếp người đã phải tiêu hao hết tất cả sức lực.

Ta ôm nàng ngồi đùi, nắm lấy tay nàng đặt môi khẽ hôn.

phải nàng từng nói muốn làm thợ thủ công sao?”

phụ nàng lại cho nàng rất nhiều sách, ghi chép những kỹ thuật kỳ lạ nơi tiên giới.

Gần đây nàng thường lui tới bộ Công bộ, nói gì mà ‘lý thuyết suông không bằng thực tiễn’.

Tính nàng vốn chịu ngồi .

nhỏ đã chịu đủ khổ cực, càng hiểu lầm than khốn khổ.

Thành trong lòng cứ muốn làm một điều gì đó – cải thiện kế cho bá tánh.

Giống hệt thuở ở Thanh Châu, giúp người ta sửa nọ, vá kia.

Chiêu Minh liếc ta một , mỉm cười: “ phụ từng nói, an mới là gốc, làm thợ giỏi mới là dụng.”

Rồi không nói tiếp nữa.

Ta liền gật đầu: “Nếu nàng muốn, cứ đi .”

“Chỉ đỗ Công bộ, ta sẽ không quản nàng nữa – công việc là công việc.”

Chiêu Minh cười hì hì, rút trong tay áo một tờ giấy lệnh, đắc ý nói: “ xong rồi! đậu chức Lục phẩm chưởng sự của Công bộ rồi!”

Hóa lâu đã bày sẵn cho ta một màn này.

năm trước, nàng suốt ngày chạy khắp nơi khảo sát tình.

Sau đó về lải nhải bên tai ta, giục ta ban hành một số chính sách.

Trong đó có một điều: Phàm là thợ thủ công giỏi trong , bất kể nam nữ, chỉ đậu là được bổ nhiệm làm .

Ta nhìn nụ cười tỏa sáng trên gương mặt nàng.

Thầm nghĩ – có lẽ đây mới chính là điều nàng thật sự mong muốn.

Luyện võ là vì người khác.

Đi tiêu dao hộ tiêu là mưu .

Chỉ có làm thợ mới là lý tưởng trong lòng nàng.

Chiêu Minh tự tin ngút trời: “Chàng chờ xem, thiếp nhất định sẽ làm tốt!”

Ta đương nhiên tin.

Nàng xưa nay vốn cứng cỏi bất khuất.

Vì thế năm sau, khi thấy nàng mặc triều phục,

cùng viên bước điện dâng tấu, ta lấy làm lạ.

may, Chiêu Minh chỉ từng được bách bái xa một lần trong lễ phong hậu, chưa ai thấy rõ dung mạo nàng.

Thượng thư Công bộ dâng tấu: “Hoàng thượng! Đây chính là kỳ tài hiếm có của Công bộ!”

“Nàng ấy phát minh nông cụ mới giúp tăng năng suất mùa màng, lai tạo giống lúa chịu hạn, chống úng, giúp bá tánh được ấm no!”

Chiêu Minh cười hì hì, cung kính khiêm nhường: “Hoàng thượng! Đó đều là nhờ các nhân Công bộ nâng đỡ, thần đâu dám nhận hết công lao.”

“Không có họ dốc lòng dốc sức, thần một mình không thể làm chuyện.”

Ta lập tức ban thưởng, rồi gọi riêng nàng điện Chính.

Chiêu Minh vừa bước , liền cười : “Nghe nói đồng tâm cổ của hoàng thượng lại phát tác? Thần tới chữa bệnh cho người đây.”

Ta kéo nàng ngồi long ỷ, mặc sức làm càn một trận.

Nàng đi công vụ ba tháng, đen đi, gầy đi.

“Nghe nói ở Thương Châu có một cường đạo, một mình giết tám tên tham ô lại, phá sạch hang ổ thổ phỉ?”

Ta cởi áo nàng, kiểm tra kỹ từng vết thương, thấy không có mới, mới lòng.

Chiêu Minh bị ta hôn đỏ hoe mắt, lấp bấp: “ cướp cấu kết, nuốt tiền cứu tế triều đình ban xuống, ngáng trở bọn thần hành công vụ.”

“Thiếp… nhìn không nổi… thay trời hành đạo.”

Ta giận nàng không biết quý mạng, cắn mạnh môi nàng: “Ta cho nàng ám vệ, cho nàng hổ phù,

lẽ trưng bày? Lúc không dùng, định dùng lúc nào?”

Chiêu Minh lắp bắp: “Thiếp có dùng mà… Lúc nước lũ vỡ đê, thiếp sai họ đi cứu rồi… Ám vệ ấy hả… đưa đi bảo vệ mấy vị khác rồi…”

“Chiêu Minh!”

Ta không nhịn được, lớn tiếng quát.

Nàng chột dạ, ôm lấy thắt lưng ta, dụi lòng: “Thật … là thiếp quen rồi… chuyện gì tự lo…”

Ta nhéo eo mềm của nàng: “Giỏi! Vậy ngày mai ta thoái vị! Nàng đi làm nữ hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo, ta đi làm thư ăn bám nàng!”

Chiêu Minh vội cười nịnh: “Đừng mà, đừng mà… Được được, sau này thiếp không dám nữa.”

canh sau, nàng mệt lả ngủ thiếp trong vòng tay ta.

Ta biết.

nhỏ, nàng chưa từng được ai yêu thương vô điều kiện.

Khi lớn, vất vả lắm mới có một người phụ tốt, nàng liền nỗ lực luyện công báo đáp.

làm hoàng hậu, bao nghĩ hưởng thụ.

Chiêu Minh à…

Nàng như một cây thụ trưởng ngạo nghễ.

Đón gió mưa mà không oán.

Hứng nắng trời mà không kiêu.

Không luồn cúi.

Không nịnh bợ.

Không cúi đầu.

Thê tử của ta.

Nàng xưa nay… vẫn luôn là người khiến ta thương rơi nước mắt, khiến ta kiêu hãnh mức không thể nói lời.

những tự xưng là người “công lược” – từng từng một, chỉ là những vỏ rỗng tuếch.

Bọn họ làm sao hiểu được, như ta – lớn trong u tối và tra tấn – khi gặp được một người như nàng.

Không nàng làm gì cả, ta đã tình nguyện buông hết mọi cảnh giác, dâng trọn đời trung thành và tình yêu.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương