Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chương 3: Hồi ức lần đầu gặp gỡ mối tình đơn phương

Tôi đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn gương mặt vẫn còn đỏ ửng của , những ký ức từ sáu trước bất chợt ùa về, chẳng thể ngăn lại được.

Đó là nghỉ hè lớp 12, lần đầu tiên mẹ dẫn tôi đến nhà họ Cố tham gia tiệc gia đình.

Tôi còn nhớ hôm ấy đã cố tình chọn chiếc váy trắng mới mua, lòng bàn tay vì hồi hộp đổ mồ hôi không ngừng.

Mẹ khoác tay chú Cố, dịu dàng giới thiệu:

“An , đây là con trai của chú Cố – Dĩ Sơ.”

Anh đứng trên cầu thang xoắn ốc, mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen.

Dáng người cao ráo, nét mặt lạnh nhạt.

Nắng chiều xuyên cửa kính sát đất, rọi lên người anh như phủ lên một tầng ánh sáng vàng dịu.

Khoảnh khắc ấy, tôi nghe tim đập dồn dập.

“Chào anh, em là Trình An .”

Tôi lấy hết can đảm đưa tay ra.

Anh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, khẽ gật đầu:

“Cố Dĩ Sơ.”

Ngay cả bắt tay cũng keo kiệt không thèm đáp lại.

Thế nhưng tôi khi đó lại bị tình cảm mù quáng che mờ lý trí, lại cho rằng như vậy mới ngầu.

bữa tiệc hôm đó, ánh mắt tôi không rời khỏi anh.

Dõi theo dáng vẻ anh dùng bữa đầy tao nhã, cách anh lịch tiếp chuyện với khách, thậm chí cả lúc anh thỉnh thoảng khẽ mỉm cười – tôi cũng rung động đến lặng người.

Sau đó tôi tìm mọi cách để đến gần anh.

Biết anh thích đọc sách, tôi liền thường xuyên lui tới thư phòng.

Nghe nói anh giỏi bơi lội, tôi đăng ký lớp học bơi mùa hè.

Chỉ vì một “thành tích cũng được” của anh, tôi đã cắm đầu cày học cả lớp 12.

Nhưng bất kể tôi cố gắng thế nào, anh vẫn luôn giữ bộ mặt lạnh lùng đó.

Trả lời thì chưa bao giờ quá ba chữ.

Gặp mặt thì cùng lắm gật đầu cho có lệ, có khi còn lơ luôn như không .

Điều khiến tôi đau lòng nhất là một lần vô tình nghe cuộc trò chuyện của anh bạn.

Hôm đó tôi đến công ty đưa đồ cho chú Cố, vừa tới hành lang cuối thì nghe giọng nói trầm thấp của Cố Dĩ Sơ:

“Tôi không coi cô ấy là em gái.”

Khoảnh khắc đó, tim tôi lạnh toát.

Thì ra, mối tình đơn phương sáu , đối với anh chẳng là gì cả.

Đến cả “em gái” anh còn chẳng muốn.

Từ đó, tôi bắt đầu cố tình tránh mặt anh.

Ở nhà thì rút vào phòng, đến công ty gặp thì tìm đường vòng, cũng gửi ít dần.

Dù trong lòng vẫn còn thích, nhưng tôi cũng phải giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Tôi nhớ, tối hôm đó sau bữa tiệc gia đình, tôi từng lén đăng một bài viết lên diễn đàn:

《Gặp được hình mẫu lý tưởng tại tiệc gia đình thì phải sao?》

Lúc đó có rất nhiều người bình luận.

Người thì động viên, người thì bày kế.

Còn có một tài khoản tên là “E” thường xuyên để lại lời cho tôi.

Bây giờ nghĩ lại, bản thân hồi đó thật quá ngốc.

ràng người ta chẳng hề để vào mắt, vậy vẫn cứ dốc lòng dốc sức vì tình cảm đơn phương ấy sáu trời.

“An ? Cậu ổn không?”

gõ cửa giọng của Tiểu Lưu kéo tôi về lại thực tại.

“Quản lý bảo cậu đến văn phòng một chút.”

Tôi vội rửa mặt bằng nước lạnh, đáp:

“Ra ngay đây.”

Nhìn bản thân trong gương với đôi mắt hoe đỏ, tôi hít một hơi.

Trình An , phải bản lĩnh lên.

Đừng nghĩ đến những chuyện không thể nữa.

Cố Dĩ Sơ đặt chú thích “Phenylethylamine” cho tôi, có thể chỉ là trùng hợp.

Cũng có thể chỉ là tên ngẫu nhiên anh ta tiện tay đặt thôi.

Dù gì thì…

Chính miệng anh ta từng nói…

Không coi tôi là em gái.

Cũng chưa từng xem tôi là điều gì quan trọng.

Chương 4: Chiếc chìa khóa trong thang

Cuối cùng cũng đến giờ tan ca.

Tôi gần như chạy trốn khỏi văn phòng, lao về phía thang như muốn thoát thân.

Sau một ngày bị cuốn vào trận bão đồn, đầu óc tôi rối bời, chỉ muốn chui về nhà, chùm chăn ngủ một giấc quên trời đất.

Ngay khoảnh khắc cửa thang sắp đóng lại, một bàn tay có khớp xương ràng bất đưa vào chặn cửa.

Tôi ngẩng đầu lên, tim như ngừng đập.

Cố Dĩ Sơ đang đứng ngoài cửa.

Áo vest vắt hờ trên khuỷu tay, cà vạt nới lỏng, ánh mắt thẳm kia đang nhìn thẳng về phía tôi.

“Trùng hợp thật.”

Anh bước vào thang , đứng ngay bên cạnh tôi.

Không gian nhỏ hẹp bỗng tràn ngập mùi gỗ tuyết tùng dịu nhẹ từ người anh tỏa ra.

Tôi căng thẳng đến mức các ngón tay cũng run lên, chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm vào con số tầng đang giảm dần.

“Hôm nay việc thuận lợi chứ?”

Giọng anh bất vang lên, trầm thấp, vang vọng ràng trong không gian kín.

“T-tạm được.”

Tôi lắp bắp đáp lại, ánh mắt vẫn không dám liếc sang anh lấy một .

Khi thang đến tầng 10 thì bất rung mạnh một .

Tôi chưa kịp phản ứng đã ngã chúi về phía trước.

Ngay khoảnh khắc tưởng chừng sắp té sấp mặt, một cánh tay rắn rỏi kịp thời đỡ lấy eo tôi.

“Cẩn thận.”

Giọng anh rất gần, hơi thở gần đến mức khiến tôi không dám thở mạnh.

Tôi lúng túng đứng thẳng dậy, hai má bừng:

“Cảm ơn… Cố Tổng.”

Anh thu tay lại, nhưng bất lấy ra một chùm chìa khóa từ túi áo.

Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã kéo tay tôi lên, đặt một chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay tôi.

“Đây là gì?”

Tôi ngơ ngác nhìn chiếc chìa khóa trong tay.

“Chìa khóa nhà tôi.”

Giọng anh bình thản như đang bàn về thời tiết ngày mai.

“Không phải tối nay em nói muốn… sao?”

Bộ não tôi lập tức sập nguồn.

Anh… anh vậy vẫn nhớ đó?

” đó là gì cơ chứ?!

“Tôi… tôi gửi rồi…”

Tôi luống cuống muốn trả chìa khóa lại, nhưng lúc đưa tay ra lại vô tình chạm vào lòng bàn tay ấm áp của anh.

Anh hơi nhướng mày:

“Gửi ? Vậy ban đầu định gửi cho ai?”

“Là gửi cho… Không phải, tôi chỉ định hỏi anh có nấu cơm không thôi…”

Tôi giải thích loạn cả lên, mặt đỏ bừng như cà chua chín.

Thang lúc này đã đến tầng một.

Cửa vừa mở, tôi lập tức như được cứu sống, định phóng ra ngoài thì tay bất bị anh nhẹ nhàng giữ lại.

“Em giẫm lên chân tôi rồi.”

Anh cúi đầu nhìn .

Tôi vội vàng cúi đầu, quả nhiên chiếc giày cao gót của tôi đang đè lên mũi giày da của anh.

“Xin lỗi!”

Tôi vội rút chân về, đúng lúc đó chiếc chìa khóa “cạch” một rơi sàn.

Anh cúi người nhặt lên, rồi lần nữa nhét vào tay tôi:

“Tôi chỉ có mỗi một chiếc chìa này.”

nói ấy như một sét giáng thẳng vào đầu tôi.

Chỉ có một chiếc?

Nghĩa là nếu tôi không đến, anh sẽ không vào được nhà?

“Nhưng …”

Tôi còn định nói gì đó, nhưng anh đã buông tay ra, bước thẳng ra ngoài.

Khi tôi bước ra khỏi tòa nhà, gió đêm thổi khiến cơn choáng váng tan phần nào.

Tôi cúi nhìn chiếc chìa khóa lạnh buốt trong tay, cứ nó như cục than đỏ.

Điện thoại rung lên.

của Cố Dĩ Sơ:

【Em biết địa chỉ rồi. Tôi chỉ có một chiếc chìa.】

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng đó, tim đập thình thịch như muốn phá lồng ngực.

Anh ấy cố tình sao?

ràng có thể gọi thợ khóa, tại sao cứ phải là tôi?

Hay là…

Anh thật nghĩ tôi đang ngỏ ý mời gọi gì đó?

Gió lạnh lùa , tôi không kìm được khẽ rùng .

Tối nay…

Chuyện tưởng như “gửi ” ấy, hình như đang dần chệch khỏi tầm kiểm soát.

Chương 5: Cơn cám dỗ

Tôi đứng dưới lầu khu căn hộ của Cố Dĩ Sơ, lại nửa đồng hồ.

Chiếc chìa khóa trong tay bị tôi nắm chặt đến ran, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

… hay không ?

Lý trí mách bảo tôi nên để chìa khóa lại ở chỗ lễ tân.

Nhưng rồi lại nhớ đến “Tôi chỉ có một chiếc chìa” của anh.

Nhỡ đâu anh thật không vào được nhà thì sao?

Cuối cùng, tôi cắn răng bước vào thang .

Đứng trước cửa căn hộ, tôi hít một hơi, tay run rẩy mở khóa cửa.

Phòng khách tối om, chỉ có ánh đèn mờ mờ hắt ra từ phòng ngủ.

“…Cố Tổng?”

Tôi khẽ gọi một , không ai đáp lại.

Chẳng lẽ anh vẫn chưa về?

Tôi lần mò bật đèn phòng khách, suýt chút nữa hét lên khi một người đang nằm nghiêng trên ghế sofa.

Cố Dĩ Sơ đang tựa lưng vào ghế, cà vạt thả lỏng, gương mặt ửng đỏ bất thường.

“Em đến rồi à.”

Giọng anh khàn khàn, mũi nghẹt đặc khiến âm thanh càng thêm trầm thấp.

Tôi nhìn bàn trà, đặt sẵn thuốc hạ cốc nước.

“Anh bị sao?”

Tôi theo phản xạ bước tới vài bước, định đưa tay lên trán anh.

tay đột nhiên bị giữ chặt.

Lòng bàn tay anh rực áp vào da tôi.

“Ừ, hơi .”

Anh hơi dùng lực kéo tôi về phía , khiến tôi lảo đảo một bước.

“Không phải em nói sẽ đến chăm tôi sao?”

Tim tôi lập tức loạn nhịp.

“Tôi… tôi đến để đưa chìa khóa thôi …”

Chưa kịp nói hết , anh đã ngắt lời:

“Nhưng tôi thực không khỏe.”

Giọng anh mềm yếu hiếm , nhưng ánh mắt thẳm lại khiến tôi lạnh sống lưng.

Tôi liếc sang chiếc kệ gần cửa — nơi treo đầy chìa khóa dự phòng.

Anh lừa tôi?

Nhận thức ấy khiến tôi vừa thẹn vừa giận, muốn rút tay về thì anh lại nắm chặt hơn.

“Buông ra…”

Tôi còn chưa nói xong thì anh bất kéo mạnh, khiến tôi ngồi phịch đùi anh.

Tư thế này quá mức thân mật.

Tôi hoảng hốt muốn đứng dậy nhưng lại bị anh siết chặt trong vòng tay.

“Đừng nhúc nhích.”

Anh úp mặt vào tôi, hít một hơi thật .

“Thơm thật.”

Hơi thở rực phả lên da khiến toàn thân tôi nổi da gà.

“Cố Dĩ Sơ! Thả tôi ra!”

Tôi gắng sức đẩy vai anh, lại chạm trúng phần cơ ngực căng cứng dưới lớp sơ mi.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt phủ đầy cảm xúc khiến tôi hoảng loạn.

“Trình An .”

Anh khàn giọng nói,

“Em tôi sáu , giờ lại nói không chịu trách nhiệm là sao?”

Tôi trừng mắt nhìn anh, sốc đến không thốt nên lời.

“Anh… anh đang nói linh tinh gì vậy?”

đó.”

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tay tôi.

“Không phải gửi , đúng không?”

“Tất nhiên là gửi rồi!”

Tôi ruột đến mức mắt cũng đỏ hoe.

“Em chỉ muốn hỏi anh có nấu cơm không, gõ chữ thôi!”

Anh khẽ cười, hơi thở phả bên tai tôi:

“Nhưng tôi lại rất nghiêm túc.”

Nói rồi lại kéo tôi vào lòng hơn.

“Đã thả rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ.”

Đầu tôi như nổ tung.

Người bị ràng là anh… sao người mất kiểm soát lại là tôi?

vẫn cảm nhận được hơi thở hổi của anh, eo thì bị cánh tay mạnh mẽ siết chặt, cả người tôi dường như bị khí tức của anh bao trùm.

“Tôi… tôi thật phải về rồi…”

Giọng nói cũng run rẩy.

Anh bỗng buông tay.

“Được.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng dậy.

Bước có hơi loạng choạng nhưng vẫn ổn định, quay về phòng ngủ:

“Để chìa khóa lại trên bàn là được.”

Mãi đến khi bước ra khỏi tòa nhà, gió đêm lùa mặt, tôi mới dần lấy lại tinh thần.

Mọi chuyện vừa rồi… giống như một giấc mơ hoang đường.

Chỉ có nhiệt độ còn sót lại nơi tay mới chứng minh nó là thật.

Cố Dĩ Sơ… rốt cuộc là có ý gì?

Tùy chỉnh
Danh sách chương